Chương 29: (Vô Đề)

Dường như Mạn Mạn không còn nước mắt để khóc nữa, cô ấy đưa chiếc vòng tay cho Lý Giai Trinh.

"Nếu mọi người còn câu hỏi nào khác, cứ thoải mái hỏi tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Làm ơn, nhất định phải tìm ra kẻ giết người." Lời nói của Mạn Mạn mang chút màu sắc kịch tính, hiếm khi nghe thấy người bình thường nói chuyện như vậy trong thực tế.

"Cô có biết Tiêu Chiêu Nam thân thiết với khách hàng nào hơn không?" Văn Văn cầm máy ghi âm lên hỏi.

"Nhiều lắm. Anh cũng biết Tiểu Chiêu có rất nhiều khách hàng mà, khó mà nói được, ngay cả ông chủ cũng thân thiết với cô ấy." Mạn Mạn hạ giọng nói.

Vậy là trong danh sách khách hàng chắc chắn sẽ có ghi chép, việc kiểm tra từng người một là phương pháp tốt nhất.

"Được rồi, cảm ơn cô đã hợp tác." Văn Văn và Lý Giai Trinh đều cảm ơn Mạn Mạn và lưu lại thông tin liên lạc của cô ấy.

Hai người quay lại tầng một, lúc này Hoàng Tự Cường đã về văn phòng, còn quầy lễ tân cũng đã đổi người. Có lẽ Chu Tĩnh cũng đã vào văn phòng.

Văn Văn lái xe đưa Lý Giai Trinh về sở cảnh sát. Lần ghé thăm Lục Châu này đã thu thập được nhiều thông tin quan trọng nên họ cần sắp xếp lại. Nhưng lời khai của Hoàng Tự Cường thật giả lẫn lộn, vẫn cần phải cân nhắc.

"Tôi thấy tên Hoàng Tự Cường này rất đáng nghi." Từ Chí đọc qua ghi chép của Văn Văn. Rõ ràng mối quan hệ giữa Hoàng Tự Cường và Tiêu Chiêu Nam khá mờ ám.

"Hiếm có ông chủ nào rơi nước mắt vì nhân viên của mình." Văn Văn cũng đồng tình với suy nghĩ của Từ Chí. Với kinh nghiệm trong môi trường công việc, họ ít nhiều đều mang định kiến rằng ông chủ có thể đã lợi dụng nữ nhân viên.

"Nhưng tôi lại thấy Hoàng Tự Cường không giống như đang nói dối." Lý Giai Trinh xem lại nhật ký trò chuyện của anh ta, các tin nhắn quá mức sạch sẽ: "Cũng có thể các tin nhắn này đã bị xóa bớt đi rồi."

"Điều này chỉ có thể làm rõ nếu tìm được điện thoại của Tiêu Chiêu Nam." Triệu Huyền không thích kết luận vội vàng, nhất là với một vụ án chưa rõ ràng thì giữ thái độ trung lập là tốt nhất.

"Cô nói đúng." Lý Giai Trinh gật đầu, mở điện thoại ra kiểm tra. Hộp thư của chị ấy đã đầy, phải xử lý từng thư một: "Chiều nay tôi bận rồi, ba người các cậu đến nhà Tiêu Chiêu Nam xem đi."

"Rõ."

Từ Chí hào hứng hẳn lên. Anh ấy ngày càng thích nghi với áp lực của vụ án, giống như đã quen với cường độ tập luyện thể chất của Văn Văn vậy. Không biết từ khi nào, bắp tay của anh ấy đã khỏe mạnh hơn nhiều so với trước đây.

2 giờ chiều, khi ba người vừa chuẩn bị xuất phát thì có một ông cụ đến báo án. Ông ấy nói rằng hàng xóm của mình đã mất tích.

Khi đồng chí trực ban nghe ông ấy nhắc đến tên "Tiêu Chiêu Nam" thì lập tức dẫn ông ấy đến đội hình sự.

Ông cụ khoảng hơn 60 tuổi, người gầy gò, dáng đi chậm chạp, đôi chân không được linh hoạt. Ông ấy mặc một chiếc áo phao màu xám đậm đã cũ, đội một chiếc mũ len. Không cần tháo mũ ra cũng đoán được mái tóc trên đầu ông ấy rất thưa thớt.

Lý Giai Trinh dìu ông ấy vào văn phòng, rót cho ông ấy một cốc trà.

"Chào ông, xin hỏi ông tên gì ạ?" Lý Giai Trinh trước tiên muốn xác định danh tính và trạng thái tinh thần của đối phương, vì người cao tuổi đến báo án giả cũng không hiếm.

"Tôi họ La, tên một chữ Nguyên, Nguyên trong nguyên triều." Đôi mắt của La Nguyên rất sáng, dù nếp nhăn trên khuôn mặt khiến mí mắt ông ấy hơi nhíu lại, nhưng có thể thấy ông ấy rất tỉnh táo.

"Ông La, tôi là Lý Giai Trinh, phó đội trưởng ở đây. Ông có thông tin gì muốn cung cấp cho chúng tôi không?"

"Tiêu Tiêu nói tháng này sẽ đi bệnh viện cùng tôi, con bé chưa bao giờ thất hứa." Đôi tay ông cụ đầy những nếp nhăn, các mạch máu xanh nổi rõ càng làm ông ấy thêm phần già nua.

Cách ông La gọi Tiêu Chiêu Nam là Tiêu Tiêu chứ không phải Tiểu Chiêu như những người ở cửa tiệm.

"Ông sống ở số 13 đường Đồng Xưởng, giống như Tiêu Chiêu Nam ạ?" Lý Giai Trinh nhớ địa chỉ Hoàng Tự Cường cung cấp: Phòng 206, số 13 đường Đồng Xưởng.

"Đúng vậy, tôi sống ở phòng 202."

Sau khi nắm được tình hình cơ bản, Lý Giai Trinh bất giác tò mò về cuộc sống của Tiêu Chiêu Nam. Ông La Nguyên chỉ là hàng xóm của cô ấy, nhưng lại là người đầu tiên đến báo án về cô ấy ở cục cảnh sát.

Chân ông La Nguyên không còn linh hoạt, vậy mà vẫn đến cục cảnh sát, chắc chắn là ông lo lắng lắm nên mới tới. Ông ấy không rõ tình hình cụ thể của Tiêu Chiêu Nam nên có lẽ gọi điện báo án sẽ không được xử lý.

Ông cụ nhíu mày, dường như cũng đoán được điều chẳng lành.

"Đội phó, cô cứ nói thẳng đi. Tôi già rồi, chuyện gì tôi cũng hiểu được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!