Hôm sau, Văn Văn và Lý Giai Trinh lái xe đến Lục Châu.
Lục Châu là một spa phong cách tân cổ điển Trung Quốc, được trang trí thanh nhã với chủ đề chính là tre. Trước cửa tiệm còn có các món đồ trang trí làm từ tre đan.
Bên trong tiệm sáng sủa, ngay lối vào có một chiếc camera giám sát nổi bật, đèn xanh đang sáng như thể nhắc nhở khách ghé thăm nên cẩn trọng lời nói và hành động.
Quầy lễ tân có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú. Cô ấy không trang điểm đậm mà mặc một bộ đồng phục màu vàng nhạt trông rất chuyên nghiệp.
Không gian chung tạo cảm giác dễ chịu, thoang thoảng mùi hương cao cấp của gỗ đàn hương. Bảng giá dịch vụ được đặt trên bàn quầy lễ tân, trình bày giống một cuốn sách tinh tế.
"Chào mừng quý khách đến với Lục Châu."
Mặc dù Văn Văn và Lý Giai Trinh mặc đồng phục cảnh sát nhưng đối phương vẫn lịch sự chào hỏi.
"Chào cô, chúng tôi là cảnh sát hình sự. Tôi là Lý Giai Trinh, còn đây là Văn Văn."
Có mặt Lý Giai Trinh, Văn Văn không cần phải lên tiếng.
"Chào mọi người, tôi họ Chu, tên là Chu Tĩnh." Cô ấy giới thiệu một cách điềm tĩnh: "Có điều gì tôi có thể giúp không, hay là tôi nên gọi quản lý của chúng tôi?"
Chu Tĩnh chỉ tay về phía một tấm kính trong suốt. Hóa ra đó là một cánh cửa ẩn. Ở góc không mấy dễ chú ý, có một tấm biển kim loại nhỏ ghi chữ "Quản lý".
Lý Giai Trinh và Văn Văn không làm khó nhân viên, trực tiếp bước vào văn phòng của quản lý.
Phòng làm việc này rất nhỏ, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế làm việc và hai màn hình hiển thị. Khi bước vào, Văn Văn liếc nhìn và thấy màn hình hiển thị trực tiếp hình ảnh từ camera giám sát bên ngoài.
"Chào hai vị cảnh sát, tôi là Hoàng Tự Cường, quản lý của tiệm này."
Hoàng Tự Cường đứng dậy, lịch sự bắt tay với Lý Giai Trinh và Văn Văn, sau đó đưa cho họ một tấm danh thiếp.
"Chào anh, lần này chúng tôi đến là để hỏi về tình hình của Tiêu Chiêu Nam."
Lý Giai Trinh khi điều tra thường không sử dụng giọng điệu chất vấn, chị ấy hay dùng cách hỏi nhẹ nhàng để đối phương bớt đề phòng.
Hoàng Tự Cường dường như cũng đoán được, dù sao vụ án này quá nghiêm trọng nên đã làm náo động cả thị trấn.
"Tiểu Chiêu… Tiểu Chiêu… Có phải là…" Đồng tử của Hoàng Tự Cường lộ vẻ kinh ngạc, cả người ngã phịch xuống ghế.
Văn Văn quan sát bức tranh treo phía sau Hoàng Tự Cường. Đó là một bức tranh sơn thủy đơn giản, nhiều cửa tiệm thường treo các bức tranh hợp phong thủy, nhưng bức tranh này lại mang vẻ thanh nhã và không tầm thường.
"Haiz…"
Hoàng Tự Cường thở dài.
"Đã gần 1 tháng Tiểu Chiêu không đến tiệm rồi… Tôi đáng lẽ phải nhận ra…"
Anh ta rất hợp tác với cảnh sát, giao cho Văn Văn bản sao chứng minh nhân dân, số điện thoại, địa chỉ và một số đồ dùng cá nhân của Tiêu Chiêu Nam.
"Lần cuối cùng Tiêu Chiêu Nam đến tiệm là khi nào?" Lý Giai Trinh hỏi một câu quan trọng nhất.
"Ngày 14 tháng 2. Vì là lễ Tình nhân nên cô ấy đã xin nghỉ trước một ngày. Điều này không giống với tính cách của cô ấy. Tôi còn hỏi qua nhưng cô ấy không nói gì cả."
Hoàng Tự Cường lại thở dài, không rõ là tiếc thương cho cái chết của Tiêu Chiêu Nam hay đang che giấu điều gì.
"Anh có thể nói đơn giản về tình hình của Tiêu Chiêu Nam được không? Cô ấy đến làm việc ở tiệm từ khi nào?" Lý Giai Trinh tiếp tục hỏi.
"Tiểu Chiêu đến tiệm từ năm ngoái. Lúc đó cô ấy vừa tròn 19 tuổi. Tôi thấy cô ấy tính cách vui vẻ, lạc quan, lại có vẻ ngoài xinh xắn nên đã nhận vào làm. Đừng nhìn dáng vẻ cô ấy yếu ớt, thực ra Tiểu Chiêu rất nhanh nhẹn, học mát
-xa cũng rất nhanh. Chu Tĩnh thường hay khen cô ấy lắm. Trong tiệm có Mĩ Mĩ và Tiểu Hoa đến làm trước, nhưng trong một năm qua, Tiểu Chiêu lại là người làm việc nhiều giờ nhất. Tiểu Chiêu thường không về quê. Cô ấy hiếm khi nhắc đến chuyện ở quê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!