Chương 25: (Vô Đề)

Chiếc xe khách này có động cơ rất mạnh, hàng ghế sau chỉ có bốn chỗ ngồi, rộng rãi và thoải mái. Triệu Huyền chọn ngồi ở ghế phụ.

Cảm giác khác hẳn khi ngồi xe cảnh sát. Ghế phụ của xe cảnh sát thường rất cứng, khi đi trên con đường núi này dễ bị xóc nảy. Còn chiếc xe này lại rất thoải mái, khung gầm ổn định, hệ thống treo được điều chỉnh mượt mà hơn.

"Nghe đài FM tí nhé, sắp đến rồi."

Văn Văn vặn âm lượng loa lớn hơn. Triệu Huyền có thể cảm nhận được âm sóng rung động phát ra từ hệ thống âm thanh bên cạnh.

Chỉ cần nghe chất âm này cũng có thể đoán được chiếc xe này không hề rẻ.

Văn Văn liếc nhìn đồng hồ, đạp ga đi nhanh thêm một chút. Chiếc xe lao đi mạnh mẽ, luồn lách trên con đường núi.

Cuối cùng, cả hai lên đến đỉnh núi. Triệu Huyền mở cửa xe, luồng không khí lạnh bên ngoài ùa vào khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.

Triệu Huyền thích không khí mùa đông, cái cảm giác lạnh buốt ấy khiến người ta thấy sảng khoái và dễ chịu.

Văn Văn tắt máy, anh đến bên cạnh Triệu Huyền, đứng ở phía sau và chếch sang bên cạnh cô. Cô vẫn đeo tai nghe trên cổ, Văn Văn từ phía sau giúp cô chỉnh tai nghe lên đầu.

"3…2…1"

Triệu Huyền không nghe được tiếng Văn Văn đếm ngược, chỉ nhìn thấy trên bầu trời phía xa lóe lên một tia lửa. Trong chớp mắt, vô số pháo hoa nổ tung trên trời, những tia sáng rơi xuống tạo thành màn mưa lấp lánh. Những vệt pháo bạc như rèm ánh sáng, không phô trương như những màn pháo hoa mừng năm mới mà mang lại một cảm giác sang trọng hơn hẳn.

Như hàng vạn ngôi sao băng rơi xuống dải ngân hà.

Trong ánh mắt của Triệu Huyền là bầu trời ngập tràn những đóa hoa bạc. Nhịp tim cô cũng theo sự bùng nổ của pháo hoa mà dần tăng lên.

Văn Văn đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nói.

"Chúc mừng năm mới, Tiên Nhi."

"Còn nữa... Anh thích em."

Trong tai nghe của Triệu Huyền chỉ có âm thanh của pháo hoa đang nổ, vì đeo tai nghe nên âm thanh lớn này đã được giảm đi rất nhiều. Giọng của Văn Văn cũng giống như cơn gió bắc lướt qua giữa pháo hoa, không để lại dấu vết.

Văn Văn cũng không mong cô nhận ra, tốt nhất là mãi mãi không nhận ra. Anh không khao khát điều gì từ cô cả, chỉ cần thấy cô hạnh phúc thì anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Triệu Huyền trước mắt anh lúc này đang rất vui. Trong đôi mắt cô ngập tràn ánh sáng của pháo hoa, những tia lửa rực rỡ như ánh sao bay qua. Cả bầu trời như muốn được chiếu sáng.

Văn Văn không nhìn pháo hoa mà cúi đầu ngắm nhìn Triệu Huyền. Những lọn tóc của cô gái bị gió lạnh trên đỉnh núi thổi tung, may mà tai nghe giữ lại được, chỉ có đuôi tóc nhẹ bay, giống như một cảnh trong phim nào đó.

Rất thích cô.

Pháo hoa chỉ kéo dài chưa đầy 3 phút. Triệu Huyền vẫn chưa thỏa mãn, cô bị cảnh đẹp rực rỡ trước mắt cuốn hút đến mức không muốn chớp mắt.

"Đi thôi, về xem chương trình đón giao thừa nhé."

Lúc Văn Văn lên tiếng thì Triệu Huyền mới quay đầu lại, nhìn thấy anh đang đứng trong gió, rụt cổ vì lạnh. Tóc mái anh đã dài ra, bị gió thổi bay trên trán.

"Ừ."

Triệu Huyền mở cửa xe, tự nhiên ngồi lại ghế phụ.

"Có phải cô đã phát hiện ra tôi từ lúc ở sân bay rồi không?"

Văn Văn hơi ngượng ngùng.

"Tôi chỉ nghi ngờ thôi." Triệu Huyền đưa tay ra trước khe sưởi ấm.

"Ồ, tôi còn tưởng cô biết chắc rồi chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!