Chương 24: (Vô Đề)

Thời gian trong kỳ nghỉ trôi nhanh gấp 3 lần bình thường, thời khắc giao thừa đến rất nhanh.

Triệu Huyền giúp bà dán hoa cửa sổ và tranh Tết. Ngôi nhà cũ trở nên rực rỡ như một ông già mặc áo hoa. Điều này không có gì lạ cả, điều lạ là lại có khách đến nhà từ sáng sớm.

"Bà ơi~" Miệng Từ Chí ngọt như mật, tay còn xách theo rất nhiều quà.

Nhà họ Triệu từ sau biến cố đã không còn một cái Tết nào ra hồn nữa. Triệu Huyền vốn là người tính cách lạnh nhạt, nhưng Từ Chí đến là không khí thay đổi ngay.

Ngôi nhà dán giấy đỏ bỗng chốc ấm áp như một nồi lẩu sôi sùng sục.

Từ Chí đi theo sau Triệu Lan, lúc thì giúp bà đi chợ, lúc thì phụ bà băm nhân sủi cảo. Cứ như bà nội của cô là bà ruột của anh ấy vậy.

"Bà ơi, bà để cháu làm cho."

"Bà ơi, hồi trước bà cháu cũng làm nhân sủi cảo thế này đấy. Nhà cháu cũng thích ăn cải chua với nấm hương lắm."

"Bà ơi..."

Thế là Triệu Huyền được rảnh rang. Cô cầm một cuốn sách mượn trước kỳ nghỉ, ngồi giữa phòng khách đọc say sưa như không hề có ai bên cạnh.

Ban đầu Đại Bảo còn sủa Từ Chí vài tiếng, nhưng chó con vẫn là chó con, chẳng bao lâu đã bị nhân sủi cảo của Từ Chí chinh phục.

Thế là nó cũng chạy theo Từ Chí lên tầng xuống tầng không ngừng.

Còn Triệu Lan, sau khi biết được hoàn cảnh của Từ Chí thì đối xử với anh ấy như nửa đứa cháu ruột.

Trước Tết, Lý Giai Trinh đã đặc biệt đến nhà Triệu Lan, kể cho bà nghe về hoàn cảnh của Từ Chí.

"Bố mẹ Từ Chí đã ly hôn từ khi cậu ấy còn nhỏ. Cậu ấy sống với bà nội hơn nửa đời người. Đến khi học cấp ba thì bà nội qua đời nên cậu ấy không muốn học nữa."

"Hồi đó cậu ấy lang thang ngoài đường, bị cháu bắt mấy lần, rồi dần quen biết nhau."

Lý Giai Trinh kể chuyện với vẻ xúc động. Không ngờ Từ Chí giờ đã trở thành một cảnh sát có thể đảm đương mọi việc.

"May mà lúc đó chỉ phạm vài lỗi nhỏ, toàn là trộm cắp vặt, sau đó đã trả tiền lại nên đối phương cũng bỏ qua."

"Cháu khuyên rất nhiều lần rồi nhưng cậu ấy vẫn không chịu thay đổi."

Khi nói đến đây, bầu trời bỗng rơi những hạt mưa lất phất, Lý Giai Trinh cùng Triệu Lan vào nhà.

Đúng lúc Triệu Huyền đang đọc sách trong nhà, Lý Giai Trinh cũng không ngại, chị ấy cảm thấy cô không phải là người nhiều chuyện. Dù cô biết cũng không sao cả.

"Có một lần khá nghiêm trọng. Cậu ấy tham gia một ẩu đả có vũ khí. Khi cháu đến thì người kia đang cầm dao, lưỡi dao chỉ cách giữa trán cậu ấy 2cm."

"Từ Chí lúc đó sợ đến đờ đẫn, chỉ nhắm mắt lại, không động đậy, chờ kết thúc cuộc đời mình."

Triệu Lan đưa cho Lý Giai Trinh một tách trà. Chị ấy nhấp một ngụm rồi kể tiếp.

"Trong chớp mắt, cháu bẻ gãy ngón tay người kia. Cuối cùng Từ Chí cũng nhận ra rằng cứ sống như thế này là không được."

Lý Giai Trinh thở dài, dường như nhớ lại vẫn còn chút sợ hãi. Chị ấy không sợ ẩu đả, nhưng chị ấy sợ người bên cạnh mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Đặc biệt là đứa trẻ lớn lên dưới sự quan sát của chị ấy.

Mưa rơi nặng hạt hơn, từng tiếng tí tách vang lên từ mái hiên, rơi xuống bậc thềm đá trước cửa.

Triệu Huyền bước ra từ phòng trong. Cô thích nghe tiếng mưa. Mùa đông hiếm khi có mưa, tiếng mưa cũng khác biệt.

Cô chào Lý Giai Trinh, dường như hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chị ấy với Triệu Lan.

"Thằng nhóc Từ Chí kia không có chỗ nào để đón Tết cả. Trước giờ vẫn ăn Tết ở nhà cháu. Năm nay cục bận rộn, cháu còn không chắc mình có thời gian, huống chi là ăn Tết với cậu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!