Thời gian trôi nhanh hơn tưởng tượng. Đến khi Triệu Huyền nhận được tiền lì xì năm mới thì cô mới phát hiện chỉ còn 2 ngày nữa là đến giao thừa rồi.
"Tiên Nhi, chúc mừng năm mới!"
Lý Giai Trinh vẫn chưa được nghỉ, nhưng Triệu Huyền thì được nghỉ rồi. Vì vậy chị ấy chuẩn bị sẵn một phong bao lì xì nhỏ cho Triệu Huyền.
"Cảm ơn."
Triệu Huyền nhất thời không biết phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên cô nhận được lì xì từ lãnh đạo khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
"Đội phó Lý, chúng tôi thì sao, lì xì của chúng tôi đâu?" Từ Chí thò đầu ra từ chỗ nào đó. Gần đây có nhiều tranh chấp dân sự nên anh ấy thường xuyên phải ra ngoài giải quyết, hiếm khi thấy có mặt ở văn phòng.
"Hai cậu vẫn chưa được nghỉ, tuần sau mới được nghỉ, đúng không?" Lý Giai Trinh lấy lý do hợp lý để đẩy lùi câu hỏi của Từ Chí.
"Chịu thật, cả năm bận rộn." Từ Chí tuy than phiền nhưng khi có việc thì anh ấy luôn là người xung phong đầu tiên, bởi anh ấy ghét phải ngồi văn phòng làm việc liên quan đến giấy tờ.
"Tiên Nhi, mai cô nghỉ rồi, có dự định gì không?"
Văn Văn dường như có kế hoạch gì đó nên hỏi Triệu Huyền trước.
"Không có. Xem chương trình đón giao thừa có được tính không?" Triệu Huyền trả lời mà không cần suy nghĩ.
Những năm trước, đêm giao thừa của Triệu Huyền và Triệu Lan luôn là hai người quây quần bên bếp lửa xem chương trình đón giao thừa. Đây chính là cách mà gia đình họ trải qua đêm giao thừa.
Thực ra, Triệu Huyền không mong chờ Tết lắm, vì pháo và pháo hoa nổ liên tục sẽ khiến cô phát bệnh. So với "Tết vui vẻ", đối với cô, nó giống như "Tết ngạt thở" hơn.
"Được."
Văn Văn cười, dường như đã đạt được ý muốn.
Từ Chí mang vẻ mặt nhìn thấu nhưng không nói.
Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Triệu Huyền đã mời Văn Văn đi ăn đúng như lời hứa.
Quán ăn này là nơi Triệu Huyền thích nhất, có thể nói cô đã ăn ở đây từ nhỏ đến lớn. Cô từng nghĩ nếu ông chủ không kinh doanh nữa, có lẽ cô sẽ cố gắng kiếm tiền để mua lại công thức nấu ăn của họ.
Quán không lớn, là một nhà hàng gia đình điển hình. Mẹ làm thu ngân, bố đứng bếp, còn con cái thì ngồi ở bàn trống làm bài tập.
Văn Văn vốn nghĩ Triệu Huyền sẽ chọn một nhà hàng cao cấp và sạch sẽ hơn, nhưng nơi này rõ ràng không phải như vậy.
Tấm bảng hiệu gỗ ngoài cửa có tên quán được viết tay. Chữ viết khá đẹp nhưng mang đến cảm giác cũ kỹ và tồi tàn.
Có lẽ vì đã gần Tết nên trong quán không đông khách, tổng cộng có 10 bàn nhưng chỉ có 2 bàn có người.
Văn Văn không phải là người khó tính, nhưng cánh cửa sắt gỉ ngoài quán thực sự khiến anh lo lắng.
Khi bước vào, anh nghĩ đây là một quán nhỏ kém vệ sinh, dù hương vị có thể không tệ nhưng vấn đề vệ sinh chắc sẽ không ổn. Văn Văn rất ngạc nhiên khi Triệu Huyền lại chọn quán này.
Tuy nhiên, khi cả hai bước vào quán, Văn Văn phát hiện ra có mấy chai dung dịch sát khuẩn đặt trong bếp. Khu vực bếp được mở hoàn toàn, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
Bàn ăn được lau bóng loáng, không có một vết dầu mỡ nào cả, còn sạch hơn cả căng tin ở trong cục.
Các dụng cụ bếp núc đều gọn gàng và sạch sẽ, thậm chí đáy nồi cũng sáng bóng. Thật khó tưởng tượng đây chỉ là một quán ăn nhỏ.
Có thể thấy nơi mà Triệu Huyền chọn nhất định là nơi vô cùng chất lượng.
Đồ ăn lại là các món ăn của Hoài Dương.
"Những món này chúng tôi không làm thường xuyên đâu, là bà Triệu đã gọi điện đặt trước mấy ngày, bảo chúng tôi chuẩn bị để đãi khách đấy. Nếu không thì chúng tôi sẽ không làm những món này." Bà chủ quán ở quầy thu ngân nhận ra vẻ ngạc nhiên của Văn Văn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!