Chương 20: (Vô Đề)

Bình thường Triệu Huyền rất giữ khoảng cách với người khác, nhưng với những người thân thiết, ranh giới ấy lại trở nên rất gần.

Nói thẳng ra là cô không thể phân biệt chính xác khoảng cách.

Văn Văn lập tức ăn hết chỗ thức ăn còn lại trong bát, sau đó đứng dậy dọn dẹp.

"À đúng rồi, bà Triệu, Tiên Nhi có thứ muốn tặng bà đấy."

Văn Văn sợ Triệu Huyền ngại nên trực tiếp giúp cô đưa món quà đến trước mặt Triệu Lan.

Gương mặt Triệu Lan hiện lên một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy. Triệu Huyền luôn lạnh lùng, ít khi bộc lộ cảm xúc, Triệu Lan cũng không hy vọng cô sẽ giống những đứa trẻ bình thường. Nhưng món quà này đã khiến khóe mắt bà rưng rưng.

Những năm trước, gia đình bên ngoại đều nghĩ Triệu Lan đã nuôi một đứa cháu gái "có vấn đề". Vì chuyện của Triệu Huyền mà họ thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với bà.

Nhưng Triệu Lan chưa từng mong Triệu Huyền phải giống như những đứa trẻ khác có thể ăn uống thoải mái, làm nũng như bao đứa trẻ bình thường. Bà biết Tiên Nhi thông minh, cô tự nhiên có suy nghĩ và cách sống riêng của mình.

Triệu Lan yêu thương Triệu Huyền, vì vậy bà chỉ cảm thấy mình nợ cô quá nhiều vì không thể cho cô một nền giáo dục tốt hơn, một cuộc sống tốt hơn.

Nếu mỗi ngày có thể cho cô hai chai sữa, thêm nhiều thịt bò hơn, cho cô học ở một ngôi trường tốt hơn thì có lẽ giờ đây Triệu Huyền đã sống một cuộc đời tốt đẹp hơn rồi.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc máy mát

-xa trước mặt, Triệu Lan đột nhiên cảm thấy tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.

Bà cũng không còn cảm giác áy náy hay thiếu sót nữa. Bởi nếu bà có thể dạy cho Triệu Huyền biết thế nào là "yêu" thì còn gì quan trọng hơn điều đó chứ?

Văn Văn và Triệu Huyền đứng cạnh nhau trong bếp, cùng rửa bát. Triệu Lan thoáng nghĩ rằng ngôi nhà này đã tràn đầy sức sống hơn rồi.

Bà cầm chiếc máy mát

-xa mới mua, đặt lên lưng. Cảm giác ấm áp từ máy mát

-xa khiến toàn thân bà thoải mái hẳn. Đôi chân vốn bất tiện lúc này dường như cũng đã đỡ hơn nhiều.

"À đúng rồi, bà Triệu, chắc sau Tết bà mới tháo bột được nhỉ? Người già mà bị thương gân cốt thì đúng là phiền phức thật."

Văn Văn sắp xếp những chiếc bát đũa sạch sẽ vào tủ bếp. Dưới sự chỉ bảo của Triệu Huyền, anh đã học cách lau bát đũa sạch bóng, không để sót một vết nước nào.Cùng lúc đó tại nhà tang lễ, Vương Lệ đã dọn dẹp lại căn phòng một lượt. Cô ta nhìn chiếc ghế sô pha gỗ trước mặt, nơi đã được lau chùi không biết bao nhiêu lần, vậy mà đây lại có thể chính là chỗ Lý Phương Minh bị sát hại.

Vương Lệ khẽ vuốt mép ghế sô pha. Chiếc sô pha gỗ trông có vẻ trơn nhẵn, nhưng nếu va đập mạnh thì cũng đau không kém.

Khuôn mặt của Lý Phương Minh hiện lên trong tâm trí Vương Lệ. Hóa ra, những ngày tháng ấy anh ta đã làm những chuyện dại dột như vậy.

Lý Phương Minh đã vì cô ta mà đi giết người.

Nước mắt Vương Lệ lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy. Trước đây, cô ta từng nghĩ mình đã bị thế giới ruồng bỏ.

Nhưng người đàn ông ấy đã vì cô ta mà đã làm biết bao điều, thậm chí còn hy sinh cả mạng sống của mình.

Vương Lệ đi một vòng quanh căn phòng. Chiếc giường đôi đã lâu không có hai người nằm.

Nơi vốn là phòng thay đồ thực chất lại là gian phòng nhỏ mà Chu Học Nghĩa thường xuyên dùng để hành hạ cô ta. Nhìn chiếc thắt lưng treo phía sau, Vương Lệ đột nhiên cảm thấy cả cơ thể đau nhói.

Cô ta biết Chu Học Nghĩa đã bị tạm giam, giờ đây cô ta đã thật sự được tự do rồi.

Dù sự tự do này không như Lý Phương Minh mong muốn, anh ta cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ tự do của cô ta nữa.

Vương Lệ ngồi xuống chiếc ghế sô pha gỗ lạnh lẽo, nhìn con búp bê Nga trước mặt. Như bị ma xui quỷ khiến, cô ta đứng dậy, mở từng con búp bê ra.

Trong con búp bê nhỏ nhất có một chiếc camera siêu nhỏ màu đen. Vương Lệ đưa tay bịt miệng, lấy thẻ nhớ từ chiếc camera ra. Trong căn nhà này không có thiết bị phát, nhưng cô ta biết ở nhà của Chu Học Nghĩa thì có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!