Chương 17: (Vô Đề)

"Bà Triệu." Văn Văn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Bà biết Triệu Huyền không quan tâm đến những chuyện này mà."

Triệu Lan cũng gật đầu, đồng ý với Văn Văn.

"Cô ấy quan tâm đến việc đồ ăn ở căng tin có dầu mỡ không, chén đĩa có sạch không. Nếu cô ấy nói không quan tâm đến một điều gì đó thì có lẽ cô ấy thực sự không quan tâm đến nó." Văn Văn ho khẽ một tiếng, tiếp tục nói.

"Cô ấy không phải giả vờ không quan tâm. Giống như khi cô ấy nói ăn ở căng tin không no thì ăn thêm bánh mì. Cô ấy có thể tự lo cho mình."

"Vì vậy, bà không cần tự trách, cũng không cần cảm thấy tiếc nuối cho cô ấy. Nếu phải nói tiếc, thì phải là tiếc vì Đại học Nam Đô không có cô ấy."

Văn Văn nói xong rồi tự cười, anh thật sự tiếc cho Đại học Nam Đô.

"Bà phải biết, cô ấy hài lòng với cuộc sống của mình nên mới ở lại đây. Cô ấy thích những món ăn bà nấu, vì vậy dù đã muộn thế này rồi nhưng cô ấy vẫn không đi ăn ngoài, cô ấy thích về nhà ăn cơm. Cô ấy thích môi trường sống ở nhà, thích nơi có thể đọc sách. Những gì cô ấy chọn đều là lựa chọn dựa vào trái tim mình."

"Nếu cô ấy muốn đi học, cô ấy hoàn toàn có thể đi thi. Cháu tin chắc cô ấy sẽ đỗ. Nhưng cô ấy đã quyết định không thi thì chắc chắn là có lý do của cô ấy. Lý do đó có thể không phải là điều bà nghĩ."

Văn Văn nói hợp tình hợp lý. Triệu Lan nhất thời không biết đáp lời thế nào. Bà luôn nghĩ mình đã đủ tôn trọng Triệu Huyền rồi, nhưng lúc này bà mới hiểu, bà vẫn luôn dùng tiêu chuẩn của bản thân để đối xử với cháu gái.

"Có lẽ bà nghĩ cháu không hiểu hết, nhưng cháu nghĩ những người lớn đôi khi sẽ có cái nhìn hơi phiến diện. Vì quá gần gũi nên trong mắt bà, Tiên Nhi là người yếu đuối như thế."

"Nhưng trong mắt cháu, cô ấy thông minh, có suy nghĩ riêng, làm việc dứt khoát, không dây dưa, cũng không kiểu cách, thích màu hồng cũng được, thích màu xám cũng được, thích chó cũng được, không thích đồ ăn căng tin cũng được. Cô ấy có ý nghĩ và sự kiên định của riêng mình."

Triệu Lan liếc nhìn phía sau Văn Văn rồi bật cười.

Hóa ra không biết từ lúc nào, Triệu Huyền đã đứng sau chiếc bàn dài, cô đang dùng khăn lau tóc, khoác trên mình bộ đồ ngủ dài bằng bông mềm, trông vô cùng lười biếng.

"Văn Văn, anh không về à?"

Giọng Triệu Huyền trong trẻo, như một viên ngọc thủy tinh rơi vào lòng Văn Văn.

[Không phải cô ấy đã nghe thấy hết rồi đấy chứ?!]

Triệu Lan liếc nhìn Văn Văn, bà mỉm cười rồi đứng dậy, chống gậy quay lại phòng tắm.

"Tiên Nhi, lát nữa nhớ khóa cửa nhé. Bà đi rửa mặt đây." Trong mắt Triệu Lan có chút ý cười. Có lẽ bà đã nhìn ra tâm tư của Văn Văn, bà muốn tạo cơ hội cho anh ở riêng với Triệu Huyền.

"Ơ, đã muộn thế này rồi, tôi phải về đây. Bà Triệu, hẹn gặp bà lần sau nhé, bà đừng lo lắng quá. Nhớ chăm sóc sức khỏe của mình nữa!" Văn Văn quay đầu, anh cười xòa, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi tai lại đỏ bừng.

"Tai anh đỏ quá." Triệu Huyền đưa tay che tai anh, cô chỉ vô tình chạm nhẹ một cái nhưng làm Văn Văn run rẩy cả người.

"Không phải, cô…"

"Không phải bị lạnh à?" Triệu Huyền rụt tay lại: "Tôi tưởng anh bị lạnh tai chứ."

"Không phải!"

Văn Văn cầm đồ của mình lên, bước nhanh ra ngoài.

[Bà tôi nói nếu tai bị lạnh thì lấy tay ủ cho ấm.]

Triệu Huyền đứng đó, chưa kịp nói gì thì Văn Văn đã chạy mất dạng.

[Sao cô ấy lại không có một chút cảnh giác nào thế? Nhỡ mình là người xấu thì sao?]

Văn Văn vừa đi vừa tức giận, tai càng đỏ hơn.

Gió lạnh mùa đông dường như không thể làm tắt ngọn lửa trong lòng anh.

"Tiêu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!