Cuộc thẩm vấn kết thúc, Lý Giai Trinh pha một tách trà đặc, bắt đầu làm báo cáo về những kết quả trong vài ngày qua để chuẩn bị tải lên hệ thống.
Triệu Huyền có vẻ đã tìm thấy nhiều thông tin trong cơ sở dữ liệu. Cô đã phân loại và chuẩn bị trình lên ngay khi Lý Giai Trinh cần. Từ Chí và Văn Văn thì bận rộn chuẩn bị nội dung chi tiết cho cuộc trao đổi tiếp theo với Vương Lệ.
"Trời ơi, không biết khi nào mới xong đây…" Mặc dù những suy luận đều rất hợp lý nhưng lại thiếu mất những manh mối quan trọng. Từ Chí nhìn đống tài liệu trước mặt, cười đau khổ.
"Lần sau hỏi Vương Lệ biết đâu sẽ có kết quả."
Văn Văn lúc nào cũng lạc quan, vất vả lắm mới tìm ra được manh mối, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Tiên Nhi, tài liệu cô đã sắp xếp có gì dùng được không?" Văn Văn và Triệu Huyền ngồi làm việc đối diện nhau. Anh luôn cố gắng nhắc đến Triệu Huyền để cô có thêm cảm giác mình được tham gia vào công việc.
"Trong tài liệu, tôi thấy Lý Phương Minh có một chiếc xe. Sau khi xảy ra sự việc, không có thông tin nào cho thấy xe này đã rời khỏi cao tốc trong tỉnh. Nó rất có thể là một manh mối quan trọng."
Triệu Huyền lấy tập tài liệu về xe ra, bày trước mặt hai người. Từ Chí cũng ghé lại.
"Đúng rồi, chúng ta chưa kiểm tra chuyện này. Liên lạc với đội cảnh sát giao thông đi."
Từ Chí nghiêng người lại gần Triệu Huyền. Cô tự nhiên lùi lại, nhường chỗ cho anh ấy xem tài liệu.
"Được. Tôi sẽ liên lạc ngay." Văn Văn cũng đồng ý với suy luận của Triệu Huyền.
Triệu Huyền chỉ phân tích vụ án khi được Văn Văn hỏi. Nếu không ai hỏi, cô có lẽ sẽ tự mình giữ tài liệu đến già.
"Lần sau nếu có thông tin liên quan, dù thế nào cũng phải nói với tôi nhé?" Văn Văn vừa cầm điện thoại lên vừa nhắc nhở Triệu Huyền.
Triệu Huyền gật đầu.
Nhờ vào thông tin của Triệu Huyền, Văn Văn rất nhanh đã phát hiện ra rằng trạm thu phí cuối cùng mà xe của Lý Phương Minh đi qua là trạm thu phí huyện Trần Châu. Qua thông tin giám sát, họ phát hiện ra chiếc xe này dừng lại tại một trạm xăng vào ngày 20 tháng 1 năm ngoái, sau đó không có thông tin gì thêm.
"Trạm xăng này rất gần núi Ngưu Lan." Văn Văn lấy bản ghi hình từ camera và đi in.
"Rất có thể nơi cuối cùng Lý Phương Minh xuất hiện cũng là núi Ngưu Lan." Lý Giai Trinh nhìn bản ghi hình trên camera.
"Sáng mai Văn Văn và Từ Chí đi núi Ngưu Lan một chuyến. Tôi còn vài báo cáo cần hoàn thành, cấp trên đã đưa ra tiền thưởng rồi. Nếu vụ án này được phá, còn có thưởng nữa đấy." Lý Giai Trinh đưa bản thông báo tiền thưởng mới nhận được cho mọi người.
"100.000 tệ?" Từ Chí tròn mắt, đây là khoản tiền thưởng rất cao đấy.
"Tiên Nhi, chiều nay nếu cần tra cứu tài liệu có thể dùng thẻ công tác." Lý Giai Trinh liếc nhìn vị trí của Triệu Huyền, dường như đang nói với cô rằng nếu có manh mối, cô cũng có thể cùng tham gia điều tra.
"Đã biết, đội phó Lý."
Triệu Huyền phân loại tất cả tài liệu đã in, sắp xếp thành từng tập, làm cho văn phòng trông gọn gàng hơn hẳn.
Thời tiết đã lạnh đi nhiều, bên ngoài cửa sổ đã kết băng. Triệu Huyền làm việc mà không để ý thời gian, đèn bàn trong văn phòng lần lượt tắt, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa "cạch" một cái, cô mới ngẩng đầu lên khỏi máy tính.
"Xong rồi à?" Văn Văn đang pha một tách cà phê, ánh mắt dán chặt vào Triệu Huyền.
"Mọi người đều về hết rồi à?" Lúc này Triệu Huyền mới nhận ra đã hơn 9 giờ rồi, cô vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, nhìn điện thoại thì thấy đã có 3 tin nhắn của Triệu Lan.
"Đừng lo, tôi đã nói với bà rồi." Văn Văn nói một cách thân mật, giống như đang nói về bà mình vậy.
Triệu Xuyên gật đầu cảm ơn. Đột nhiên, bụng cô kêu lên một tiếng.
"Tôi có miếng sô
-cô
-la này. Cô ăn trước đi, tôi đi lấy xe." Văn Văn đưa miếng sô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!