Chương 13: (Vô Đề)

Vương Lệ không nhớ đã bao lâu rồi không ai nhắc đến chuyện này.

Rõ ràng Triệu Huyền không để ý đến tình cảm hay tình thế của người khác. Cô hỏi thẳng những gì liên quan đến vụ án mà không quan tâm đến cảm xúc của Vương Lệ.

"Tất cả là lỗi của tôi, tất cả... Tôi có lỗi với Bạch Lộ." Vương Lệ ôm mặt, dường như không còn mặt mũi nào khi phải đối mặt với chuyện này.

Cô ta cảm thấy hổ thẹn khi phải đối diện với Chu Bạch Lộ.

Mười năm trước, con gái của Chu Học Nghĩa và Vương Lệ, Chu Bạch Lộ, lúc chơi đùa ở ven sông đã trượt chân ngã xuống nước. Hôm đó là buổi dã ngoại mùa thu của nhà trẻ. Vào giữa trưa cuối tháng 9, thời tiết vẫn còn nóng nực. Lợi dụng lúc giáo viên không chú ý, Chu Bạch Lộ đã lén chạy ra bờ sông nghịch nước.

Nhưng địa điểm dã ngoại này là một công viên trong rừng, độ sâu của nước không giống như hồ bơi mà Chu Bạch Lộ thường chơi. Độ sâu 3m của con sông dễ dàng cướp đi mạng sống của một cô bé 5 tuổi.

Khi đội cứu hộ tìm thấy Chu Bạch Lộ, cô bé đã biến thành một thi thể lạnh lẽo rồi.

"Nếu nó không biết bơi thì nó đã không xuống nước!"

Đó là câu đầu tiên Chu Học Nghĩa nói khi đến hiện trường sau sự việc, nó cũng đã trở thành cơn ác mộng mà Vương Lệ không thể nào quên.

Chu Học Nghĩa rất yêu thương con gái, ông ta cho cô bé học ở trường mẫu giáo tốt nhất. Dù nhà trường và công ty bảo hiểm đã bồi thường một khoản tiền lớn nhưng không thể nào bù đắp được việc ông ta mất đi con gái.

Kể từ đó, Chu Học Nghĩa như biến thành một người khác. Ông ta bắt đầu trút giận lên Vương Lệ, cả về mặt tâm lý lẫn thể xác. Ông ta đã tìm được nơi để xả giận.

Còn người mẹ đau khổ ấy, vào thời điểm đó không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Có lẽ hình phạt từ Chu Học Nghĩa đã khiến cô ta sinh ra cảm giác chuộc tội.

"Chuyện của con gái cô thực sự chỉ là một tai nạn mà thôi. Cô không cần phải tự trách mình như vậy."

Vương Lệ ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt. Khuôn mặt của Triệu Huyền thực sự có vài nét giống con gái của cô ta, mà đây cũng là lý do tại sao Chu Học Nghĩa đối xử khác biệt với Triệu Huyền.

"Cô chỉ thấy một phần của tai nạn này." Triệu Huyền cầm tách trà trong tay, cô xoay chiếc tách để đưa họa tiết hướng về phía Vương Lệ.

Hóa ra trên họa tiết của chiếc tách trà có một vết mẻ rất rõ ràng, nhưng Vương Lệ lại không hề nhận ra.

"Ý cô là gì?" Vương Lệ nghe ra hàm ý trong lời nói của Triệu Huyền. Cô ta điên cuồng nắm lấy cánh tay của Triệu Huyền.

Văn Văn cũng từng thấy thông tin liên quan trong hồ sơ vụ án. Hôm đó, Chu Học Nghĩa cũng có mặt tại hiện trường, nhưng ông ta lại đang ngoại tình với giáo viên của nhà trẻ.

"Bạch Lộ ngoan, bố có việc phải nói với cô giáo. Bạch Lộ tự chơi bên kia nhé."

Lúc cô giáo của nhà trẻ khai báo, từng lời của Chu Học Nghĩa đã được thuật lại và ghi vào hồ sơ vụ án Chu Bạch Lộ chết đuối.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Chu Bạch Lộ, Văn Văn đã kinh ngạc vì cô bé có đến 7 phần giống Triệu Huyền, như là phiên bản thu nhỏ của Triệu Huyền vậy. Chính vì vậy, Văn Văn càng cẩn thận nghiên cứu kỹ hồ sơ của vụ án này, anh muốn tìm ra những điểm nghi ngờ và bị sơ sót, từ đó mới hiểu rõ nỗi bi kịch của Vương Lệ.

Còn Triệu Huyền đã đọc xong hồ sơ vào buổi sáng trong lúc sắp xếp lại hồ sơ. Tốc độ đọc của cô nhanh hơn hẳn Văn Văn, đây cũng là điều khiến anh khâm phục ở cô.

"Cô nói gì đi chứ?!"

Triệu Huyền bị tiếng hét chói tai của Vương Lệ làm cho hoảng sợ. Đây cũng là một trong những nhược điểm của cô.

Âm thanh chói tai sẽ khiến Triệu Huyền "đứng máy", hệ thần kinh của cô bị ảnh hưởng bởi những âm thanh quá lớn, dẫn đến việc não bộ ngừng hoạt động.

Triệu Huyền như một con rối, bị Vương Lệ lắc mạnh.

"Cô nói gì đi chứ!" Tiếng hét của Vương Lệ không dừng lại: "Cô nói cho rõ ràng đi!"

Triệu Huyền chỉ cảm thấy một tiếng ù vang lên trong tai, âm thanh chói tai xuyên qua màng não của cô. Cô ngã xuống ghế sô pha và bắt đầu co giật.

Vương Lệ cũng bị cô làm cho hoảng sợ, từ trạng thái điên cuồng trở lại bình thường, vội vàng nhìn Văn Văn bên cạnh.

"Cô ấy… cô ấy bị sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!