Mùi thơm của đồ ăn ở nhà ăn bay vào văn phòng, mọi người dần gác công việc đang làm lại.
Lý Giai Trinh liếc nhìn thời gian ở góc phải dưới màn hình máy tính, vỗ tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi.
"Hôm nay là ngày đầu Tiên Nhi đến làm việc, cả nhóm chúng ta hãy ăn trưa đúng giờ nào."
"Hay quá!" Từ Chí vội đóng tập hồ sơ lại, cả ngày làm việc anh ấy chỉ chờ đến lúc ăn trưa mà thôi.
"Tôi ngửi thấy mùi mì xào rồi, để tôi đi xếp hàng cho mọi người trước." Vừa dứt lời, Từ Chí đã chạy vụt đi mà chẳng ngoái đầu lại.
Văn Văn thấy Triệu Huyền có vẻ hơi ngơ ngác bèn nhanh chóng giải thích.
"Mì xào là món chính ngon nhất của nhà ăn. Mỗi khi có món này, Từ Chí đều đi xếp hàng để mua cho cả nhóm."
Triệu Huyền gật đầu. Cô khá kén ăn, nhưng cô hiểu rằng khi ở ngoài thì không nên để sở thích cá nhân ảnh hưởng đến mọi người.
Quả nhiên, những món Từ Chí gọi về cô gần như không ăn, chắc là vì thấy chúng quá nhiều dầu mỡ. Văn Văn cũng đoán được thức ăn ở nhà ăn nhiều dầu và muối hơn so với khẩu vị của cô.
Mà Lý Giai Trinh và Từ Chí ăn một cách ngon lành, không để ý đến tình hình của Triệu Huyền. Có lẽ họ nghĩ ăn chậm là thói quen của cô.
Văn Văn đứng dậy với khay thức ăn, mọi người tưởng anh đi trả khay nên cũng không để ý.
Nhưng sau khi đặt khay xuống, Văn Văn đi đến quầy canh, gọi một phần canh sườn củ cải rồi mang đến bàn của Triệu Huyền.
"Cô uống chút canh đi. Trời lạnh rồi, nên ăn thêm chút cho ấm." Văn Văn không nói thẳng là đồ ăn ở nhà ăn không hợp khẩu vị của cô.
"Cảm ơn anh." Triệu Huyền nhận bát canh từ anh, uống một ngụm. Vị ngọt thanh của củ cải làm cô cảm thấy ngon miệng hơn, giúp cô ăn thêm được vài miếng nữa.
"Ôi ôi ôi, cậu chu đáo thật đấy." Từ Chí vừa ăn mì xào vừa đùa: "Trước giờ chưa thấy cậu đối xử tốt với tôi như thế bao giờ cả."
"Ghen à?" Văn Văn trợn mắt: "Tốt nhất đừng yêu tôi, sẽ chẳng có kết quả đâu."
"Nói cái quần què..." Từ Chí thấy Triệu Huyền ngồi bên cạnh nên không tiện nói quá nặng lời, đành ngậm từ còn lại vào miệng, chỉ nhìn Văn Văn với ánh mắt hung dữ.
"Tiên Nhi ăn ít vậy, liệu chiều có đói không đấy?" Lý Giai Trinh lúc này mới để ý thấy Triệu Huyền gần như không đụng đũa vào đĩa mì xào.
"Nếu đói thì lúc đó ăn gì khác là được mà." Triệu Huyền trả lời thật lòng.
Lý Giai Trinh gật đầu. Đồ ăn của nhà ăn chính là như vậy, không quá ngon nên người kén ăn không quen cũng là chuyện thường. Không phải ai cũng như chị ấy và Từ Chí, hai người cứ ăn thoải mái mà chẳng để ý gì cả.
Lúc Văn Văn mới đến cũng không ăn nhiều, sau đó quen dần thì anh mới ăn bình thường như những người khác.
Đợi giải quyết xong vụ án này, chị ấy sẽ phản ánh với cấp trên về vấn đề đồ ăn trong căng tin.Mùa đông, bầu trời cao và trong, dễ dàng thấy được đỉnh núi Ngưu Lan. Cây bên đường trụi lá, thỉnh thoảng có vài chú chim bay qua, càng làm tăng thêm vẻ hoang vắng.
Hôm nay hình như có người đến đưa tang. Trên đường có thể thấy những mảnh giấy trắng bay lượn, nhảy múa trong không trung, theo linh hồn người quá cố bay xa.
Văn Văn thấy không tiện đi thẳng vào đại sảnh nơi tổ chức tang lễ, Triệu Huyền chỉ về phía cửa sau.
"Đi lối này đi, cảnh sát Văn." Triệu Huyền vốn định gọi khác, nhưng lời đến miệng vẫn gọi là cảnh sát Văn.
"Gọi Văn Văn được rồi." Văn Văn hơi ngại ngùng, đi theo hướng mà cô chỉ.
"Biết rồi, Văn Văn." Triệu Huyền đi phía trước, cô quen thuộc với khu vực này hơn anh.
Sau khi đi qua cửa sau của nhà tang lễ sẽ đến căn hộ cải tạo mà Vương Lệ đang sống. Hôm nay có khách, Vương Lệ đứng ở cửa sau nhìn đoàn người đưa tang phía xa.
Vương Lệ mặc một chiếc váy dài màu tím đậm, khoác một chiếc khăn lông trắng, nhìn rất quý phái và xinh đẹp. Lớp trang điểm tinh tế, lớp nền dày che khuất làn da thật của cô ta.
"Tiên Nhi, đây là vị cảnh sát đẹp trai nào thế?" Vương Lệ nói đùa, chào Triệu Huyền và Văn Văn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!