Từ Chí đứng thẳng người ở cửa phòng tiệc, trên người anh ấy là bộ vest chỉnh tề. Trước ngực Từ Chí cài một bông hoa đỏ đẹp mắt, hiếm khi anh ấy chải tóc gọn gàng như hôm nay.
"Chắc cậu bôi cả một lọ sáp rồi đúng không?" Văn Văn mặc áo sơ mi trắng, ăn mặc khiêm tốn hơn nhiều so với Từ Chí. Hôm nay anh là phù rể, đương nhiên không thể chiếm mất sự nổi bật của Từ Chí được.
"Im đi, cậu cứ nói nhảm thôi." Từ Chí nói, tay run run vì lo lắng: "Tiên Nhi còn chưa tới hả? Cô ấy bị trễ chuyến bay à?"
"Đúng vậy, vất vả lắm mới mua được vé mà chuyến bay lại bị trễ." Văn Văn cũng có chút tiếc nuối. Ban đầu Triệu Huyền đáng lẽ phải về từ hôm kia, nhưng vì lý do thời tiết nên chuyến bay bị hủy. Cô phải đổi vé sang chuyến bay vào đúng ngày cưới.
"Chắc là sẽ đến kịp thôi, còn 2 tiếng nữa mà." Từ Chí nhìn vào điện thoại của mình.
"Chắc cô ấy đã xuống máy bay rồi." Văn Văn an ủi Từ Chí. Anh biết nếu Tiền Dư Dư không nhìn thấy Triệu Huyền, chắc chắn cô ấy sẽ không muốn kết hôn nữa.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Từ Chí thở phào, cuối cùng cũng yên tâm.
Triệu Lan bước ra từ phòng tiệc, tay cầm một giỏ kẹo cưới lớn.
"Hai đứa cầm lấy đi, phát cho mấy đứa trẻ. Cầu cho mọi thứ tốt đẹp." Triệu Lan đến tham dự lễ cưới với tư cách là người thân của Từ Chí. Từ Chí không thân thiết với gia đình nên mọi việc lớn nhỏ trong lễ cưới đều do Triệu Lan giúp sắp xếp.
Ngay cả sính lễ cũng là do Triệu Lan và Lý Giai Trinh cùng anh ấy bàn bạc.
"Bà ơi, cháu lo chết mất." Từ Chí lo lắng tới mức nói mà không để ý câu từ.
"Phi phi, nói gì vậy, lo lắng sống chứ, sống chứ." Triệu Lan vội vàng chỉnh lại, sợ anh ấy nói sai điều gì làm cho nhà gái không vui.
"Bà Triệu, Tiên Nhi đến chưa ạ?" Văn Văn quan tâm hỏi về Triệu Huyền. Từ lúc nghe tin cô đã hạ cánh đến giờ, chẳng có tin tức gì cả.
Triệu Lan giả vờ thần bí nhìn Văn Văn một cái, rồi lắc đầu.
"Chẳng lẽ con bé không đến thì đám cưới không thể tổ chức hả? Nếu không kịp thì cũng đành vậy." Triệu Lan nói nhỏ với Văn Văn, trong khi Từ Chí bên cạnh đang tiếp đón khách, không nghe thấy câu này.
Văn Văn có chút buồn bã. Anh và Triệu Huyền đã yêu xa suốt 2 năm rồi. Hai năm qua anh chưa gặp được Triệu Huyền lần nào, dù có video call thì cả hai cũng đều trong tình trạng rất mệt mỏi.
Mặc dù hai người không cãi nhau, nhưng Văn Văn luôn cảm thấy một nỗi buồn khó tả. Mỗi lần anh nói sẽ đến gặp Triệu Huyền, cô đều nói mình bận học. Cô thật sự rất bận, nhưng Văn Văn cũng thật sự rất nhớ cô.
Văn Văn đã tốt nghiệp vào mùa hè này, nhưng Triệu Huyền phải chờ 2 năm nữa. 3 năm đấy. Văn Văn ước gì hôm nay là ngày kết hôn của anh và cô, như vậy anh sẽ có lý do để trực tiếp đến ở cùng Triệu Huyền và giúp cô học tập.
Trong phòng trang điểm, Tiền Dư Dư mặc bộ váy cưới trắng tinh, trên váy đính những viên ngọc trai lớn nhỏ khác nhau, đầu đội vương miện hoa, khuôn mặt cô tỏa sáng, đẹp như một nàng tiên.
Ánh sáng từ gương trang điểm chiếu vào mặt cô ấy, nụ cười đầy kỳ vọng lúc trước bỗng chốc trở nên nặng nề.
"Cái gì? Tiên Nhi không kịp đến hả?" Khi Tiền Dư Dư nhận được tin này, cả người cô ấy gần như sụp đổ. Cô ấy phải cố gắng kiềm chế sự thất vọng trong lòng, liên tục hít thở sâu.
Ban đầu, Tiền Dư Dư hy vọng Triệu Huyền sẽ đến làm phù dâu cho mình, nhưng giờ đây, vào thời điểm quan trọng nhất, cô lại không đến được sao?
Nỗi thất vọng này không thể che giấu được, ngay cả thợ trang điểm cũng nhận ra. Cô ấy ở bên cạnh an ủi Tiền Dư Dư.
"Đúng vậy, đám cưới lúc nào cũng có nhiều bất ngờ, nhưng đây là đám cưới đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cô nhìn xem, cô đẹp biết bao."
Thợ trang điểm không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ hy vọng có thể an ủi tâm trạng của cô dâu. Vì nếu cô dâu khóc lúc này, cô ấy lại phải trang điểm lại từ đầu.
Tiền Dư Dư gật đầu. Cô ấy không thể làm mình làm mẩy vào lúc này được. Triệu Huyền cũng đã cố gắng hết sức rồi, dù sao lý do là vì thời tiết nên cô không thể kiểm soát được.
Bố Tiền và mẹ Tiền gõ cửa phòng trang điểm, dẫn theo vài người thân bước vào.
"Ôi trời, đẹp quá đi!" Các cô dì chú bác đều khen ngợi vẻ đẹp của Tiền Dư Dư hôm nay.
"Vậy phải nhìn xem là con gái của ai chứ!" Mẹ Tiền không hề khiêm tốn, nhìn Tiền Dư Dư đầy tự hào.
"Xong rồi đấy." Hôm nay bố Tiền cũng mặc một bộ vest sang trọng. Bộ vest của ông ấy không thua kém gì của chú rể. Ông ấy nói đây là dịp quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!