Chương 103: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Triệu Lan dẫn Triệu Huyền đến trước mộ của Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng.

Mộ bia đã bị cỏ dại phủ đầy sau nhiều tháng không ai chăm sóc. Triệu Huyền và Triệu Lan cùng nhau dùng dao cắt cỏ dại bên cạnh cho sạch sẽ.

Những chữ viết rõ ràng và bức ảnh hiện ra trước mắt cả hai người.

Triệu Huyền đã từng thấy ảnh của Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng. Họ trông rất giống nhau, mũi và mắt giống như được khắc ra từ một khuôn mẫu. Triệu Lan đặt bó hoa lên trước bia mộ của hai bố con.

Cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, cỏ dại bên cạnh bụi cây bị thổi kêu xào xạc, dường như đang đáp lại Triệu Lan.

Nghĩa trang nằm trên đỉnh đồi, phía sau bia mộ là cảnh sắc bao la. Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt Triệu Lan, gương mặt già nua hiện lên một vẻ dịu dàng như thiếu nữ.

Triệu Huyền đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn Triệu Lan. Mỗi lần bà đến nghĩa trang đều có vô vàn điều muốn nói.

Triệu Lan vừa nhắc lại những chuyện gần đây vừa lau chùi bia mộ.

"Tiên Nhi cũng coi như có chút thành tựu. Con bé đã đỗ vào một trường đại học ở nước ngoài rồi đấy. Tôi thật không hiểu sao nó lại biết nhiều chuyện như vậy. Có lẽ là giống như hai người vậy."

Triệu Lan nói những lời vô cùng cảm động, giọng điệu chứa đầy nỗi nhớ nhung và sự chân thành.

"Tôi cũng sắp phải phẫu thuật rồi, Tiên Nhi nói là chờ tôi cắt bỏ khối u xong, nó sẽ đi học. Nó đang lo lắng cho bà lão này đấy."

"Với cả Từ Chí nữa, cậu ấy đã chuyển về ở cùng tôi rồi. Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, đối xử với bà già như tôi cũng rất tốt."

"Hai người yên tâm rồi chứ, tôi sống rất tốt..."

Triệu Lan nói mình sống tốt, nhưng đôi mắt bà đã đỏ lên. Bà v**t v* bức ảnh và tên trên bia mộ, như thể đang v**t v* khuôn mặt của chồng và con trai mình.

"Trong nhà mọi thứ đều ổn cả, Đại Bảo cũng đã lên đó bảo vệ hai người rồi. Giờ thì tốt rồi, hai bố con đều thích chó. Trước đây tôi không cho hai người nuôi, giờ thì tốt rồi, ở bên đó hai người cũng có chó rồi đúng không? Đại Bảo là chú chó ngoan, hai người chắc chắn sẽ thích nó lắm."

Nói đến đây, giọng của Triệu Lan cũng nghẹn lại một chút, Triệu Huyền đứng bên cạnh bà, ánh nắng màu cam chiếu trên lưng bà như một vòng hào quang.

Sau khi thăm mộ của Lý Học Cảnh và Lý Ngạn Hàng, hai người trở về nhà, bắt đầu chuẩn bị cho việc nhập viện.

Bệnh viện huyện đã được cải tạo, giờ đã đổi tên thành "Bệnh viện Nhân dân", trực tiếp được cải cách từ trung ương, mọi thứ đều rất mới. Tiền Dư Dư thậm chí đã trở thành y tá trưởng.

Mọi người đều khen ngợi cô ấy. Cô ấy bây giờ là y tá trưởng trẻ nhất.

Các bác sĩ chủ trị đã được thay mới, toàn bộ đều là những bác sĩ giỏi nhất từ thành phố, Triệu Huyền nghe Tiền Dư Dư nhắc đến một bác sĩ ngoại khoa rất tài giỏi, tên là Hàn Nhất Chính, vì thế cô mới yên tâm để Triệu Lan phẫu thuật tại bệnh viện huyện.

Bác sĩ ngoại khoa này đến từ tỉnh bên cạnh, rất nổi tiếng, được gọi là "Bàn tay vàng ngoại khoa". Tiền Dư Dư đã phải dùng quan hệ mới có thể giúp Triệu Lan đặt được lịch hẹn với vị chuyên gia này.

Tối trước hôm phẫu thuật, Triệu Lan phải nhập viện, còn phải kiêng ăn kiêng uống. Điều này không phải là vấn đề lớn với Triệu Lan. Bà bảo Triệu Huyền về nhà ngủ, sáng mai đến cũng được.

"Không cần đâu ạ. Từ Chí sau khi tan ca cũng sẽ đến. Văn Văn cũng sắp tới rồi. Chúng cháu sẽ ở đây cùng bà." Thái độ của Triệu Huyền đã thay đổi rất nhiều. Cô dường như đã bắt đầu hiểu được tình cảm gia đình.

Không còn phản kháng và coi tình cảm là điều vô nghĩa nữa.

Tình cảm là điều thiết yếu trong cuộc sống con người. Nó không phải là điều vô ích. Nhiều người cần sống nhờ tình cảm, họ có thể không thông minh, cũng có thể vụng về, nhưng họ có một sức sống mãnh liệt, đó chính là sức mạnh của tình cảm.

Triệu Huyền nhìn vào hướng dẫn nhập học trên điện thoại. Cô đã đỗ vào một trường đại học ở Thụy Sĩ, chuyên ngành tâm lý học. Lúc đầu khi nhận được thư báo trúng tuyển, Triệu Lan và Từ Chí đều rất ngạc nhiên, họ thậm chí không biết Triệu Huyền đã đi thi vào lúc nào.

Ngày nào Triệu Huyền cũng đi làm, nhưng cô không hề bỏ qua việc nộp đơn nhập học. Cũng không biết cô học cách này từ đâu, rất nhiều người phải nhờ đến môi giới mới hoàn thành được việc nộp đơn, còn cô chỉ cần xem qua các trang web là tự học được.

Mà chuyện này, Triệu Huyền vẫn chưa nói với Văn Văn. Cô bảo mọi người giữ bí mật với Văn Văn, cô sợ Văn Văn không chịu được việc yêu xa. Cô muốn tìm một cơ hội phù hợp để nói với anh.

Mọi người đều cảm thấy Triệu Huyền đã thay đổi. Cô trở nên do dự hơn, không còn quyết đoán và liều lĩnh như trước nữa.

"Không thể uống nước ép à?" Từ Chí khi đến mang theo hai chai nước ép NFC. Anh ấy lo Triệu Lan không ăn gì sẽ cảm thấy khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!