Chương 10: (Vô Đề)

Sau khi Văn Văn và đồng đội trở về Trần Châu, họ không có thời gian để nghỉ ngơi nữa.

Thành phố đã ra thông báo, yêu cầu phải hoàn tất điều tra các vụ án nghiêm trọng trong tháng này. Riêng vụ án ở huyện Trần Châu đã được treo thưởng, ai có thể tìm ra hung thủ sẽ nhận được 50.000 tệ tiền thưởng.

Có thể thấy lãnh đạo thành phố đang rất cấp bách.

Cuộc bình chọn Thành phố Xuất sắc đang cận kề, nếu không phá được vụ án, Trần Châu sẽ mất cơ hội tham gia cuộc bình chọn lần này.

"À, hôm nay chú Vu lại không đi làm à?" Người nói là Từ Chí, anh ấy nhìn vào giá sách cao như núi trong phòng tài liệu rồi thở dài.

Vu Quốc Trung là người quản lý phòng tài liệu. Cả đời ông ấy chỉ làm công việc này, cuối cùng cũng đã đến tuổi nghỉ hưu nên có thể nghỉ ngày nào là ông ấy tuyệt đối không đi làm.

"Chú Vu cống hiến cả đời cho phòng tài liệu rồi, cũng đến lúc nên được nghỉ ngơi." Lý Giai Trinh bước vào phòng tài liệu, giúp Từ Chí tìm kiếm các hồ sơ liên quan.

"Đội phó Lý nói đúng, nhưng phòng tài liệu cũng cần có người quản lý chứ. Các tài liệu giấy cần lưu trữ giờ đều chất đống ở quầy trước rồi đây này." Từ Chí nhìn đống tài liệu giấy mà thấy đau đầu. Sao font chữ in trên mấy tài liệu này lại nhỏ thế chứ?

Dù bây giờ đã có tài liệu điện tử, nhưng tài liệu giấy vẫn cần có người trông coi. Vì tài liệu gốc quan trọng không thể thay thế bằng bản điện tử được.

"Đúng thế. Không có người phụ trách nên các tài liệu đã dùng cứ bị đặt lung tung trên cái tủ sắt ở cửa, muốn tìm lại cũng khó. Phải có người chuyên phụ trách ghi chép mới được."

Văn Văn ngáp một cái. Cường độ làm việc này cuối cùng cũng khiến "người ngoài hành tinh" như anh mệt mỏi và kiệt sức.

"Tôi có một ứng cử viên phù hợp để ngồi văn phòng, chỉ là không biết người đó có sẵn lòng không thôi." Lý Giai Trinh nhìn đống tài liệu lộn xộn trên tủ sắt, cũng cảm thấy đã đến lúc có ai đó quản lý những thứ này rồi.

"Có phải là người bên phòng nhân sự bên cạnh không? Nhưng công việc này chẳng có cơ hội thăng tiến gì hết, đến cả những người thi công chức cũng chẳng muốn thi vào vị trí này."

Từ Chí nghĩ ngợi, có lẽ chỉ có thực tập sinh bên phòng nhân sự mới chịu làm công việc này thôi.

Nghĩ đến việc Vu Quốc Trung đã làm 40 năm ở vị trí này mà lương chỉ đủ ăn, Từ Chí cảm thấy công việc quản lý này quả thật không phải dành cho con người.

"Văn Văn, chiều nay đi cùng tôi đến nhà họ Triệu nhé." Lý Giai Trinh duỗi người một cái, nhìn đàn chim di cư bay qua cửa sổ, lòng chị ấy đã có ý định riêng từ lâu rồi.

"Bao giờ đội trưởng Trác mới về nhỉ? Bận thế này mà anh ấy vẫn ở sở tỉnh. Chúng ta biết làm sao đây?" Từ Chí nhìn vào văn phòng trống không của đội trưởng mà thở ngắn than dài.

"Đội trưởng Trác ở thành phố chắc còn bận thêm một thời gian nữa." Văn Văn lướt xem tin nhắn trong điện thoại, nhìn thấy lịch trình của Trác Tu Viễn.

"Sao, tôi là đội phó nên không quản được hai cậu à? Nhanh làm việc đi." Lý Giai Trinh lên tiếng.Mùa đông, mọi thứ trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết. Bầu trời không mây với tầm nhìn rộng, đón trọn cảnh núi non hùng vĩ. Khung cảnh này xuân và hè không có được, khiến ai cũng muốn ngắm nhìn thêm chút nữa.

Trên mái nhà của gia đình họ Triệu có vài con quạ kêu inh ỏi, âm thanh khó nghe nhưng Triệu Huyền lại rất thích thú khi đứng trong sân nhìn những con quạ đó.

Tiếng Đại Bảo sủa như tiếng chuông cửa, nhắc nhở người trong nhà.

"Cô Triệu." Văn Văn vẫy tay ở cổng sắt như muốn nhảy lên.

"Được rồi, không phải đến để hẹn hò đâu." Lý Giai Trinh nói đùa.

Mặt Văn Văn đỏ lên. Hôm nay anh mặc quần áo mùa đông, chiếc áo cảnh sát màu xanh đậm làm làn da anh càng trắng hơn, trông anh thế này đẹp hơn là mặc đồ sáng màu.

"Chào mọi người." Triệu Huyền mặc áo lông vũ màu xám nhạt, bên trong là váy lông màu trắng, tóc dài buông xõa sau lưng.

Hóa ra tóc của cô dài như vậy. Lần trước gặp Triệu Huyền, cô luôn buộc tóc trông rất gọn gàng, hôm nay có lẽ là ngày nghỉ nên cô mới thả tóc.

Triệu Huyền đứng ở chỗ cao, ngược nắng, gió lạnh thổi qua làm tóc cô bay phấp phới, trông chẳng khác nào nàng tiên mùa đông.

"Cảnh sát Văn, mắt cậu sắp rớt ra ngoài rồi đấy."

Nếu không có Lý Giai Trinh, Văn Văn có thể đứng đây nhìn cô suốt cả buổi chiều.

"Bà nội cô có ở nhà không?" Lý Giai Trinh đi bên cạnh Triệu Huyền, vô tình bước vào khoảng cách giao tiếp của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!