Chương 36: (Vô Đề)

Cả tên và sách của Tống Ý Dung đều nổi lên trên mạng, có công ty điện ảnh liên hệ cậu, muốn mua bản quyền điện ảnh của《 Suối cạn》.

Buổi tối, Tống Ý Dung nói với Chu Lãng chuyện này.

"Đây là tác phẩm của em", Chu Lãng nói: "Em muốn làm gì thì làm, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được.

"Tống Ý Dung chớp chớp mắt, có chút buồn rầu:"Nhưng mà chúng ta đang tích cóp tiền mua nhà!

"Nghe xong những lời này, Chu Lãng trầm mặc thật lâu, không khí trở nên đình trệ, Tống Ý Dung bắt lấy mu bàn tay anh, trấn an mà sờ sờ. Chu Lãng phục hồi tinh thần lại, nắm lại ngón tay cậu, giọng khàn khàn:"Chỉ tại anh, nỗ lực vẫn chưa đủ.

"Tống Ý Dung chua xót, nói:"Đừng nói mê sảng, phải nhớ là, bởi vì có anh ở đây, sinh hoạt của chúng ta mới có thể tốt như bây giờ.

"Nói những lời này, có xuất phát từ an ủi, nhưng càng nhiều là thật lòng. Cậu cũng chợt nhận ra, so với bản thân trước kia, bây giờ, khi nói chuyện và làm việc, cậu đã nhu hòa hơn rất nhiều, thậm chí vô ý mà có thêm rất nhiều đam mê nhỏ mềm mềm, dinh dính. Chu Lãng muốn chạm mặt Tống Ý Dung nhưng cậu đã chủ động dán qua, cọ nhẹ trong lòng bàn tay anh:"Anh Lãng đã rất "trâu" rồi.

"Một câu khen của Tống Ý Dung đã khiến tâm tình Chu Lãng được lấp đầy, màu hồng ập lên lỗ tai, mặt cũng cực kỳ nóng. Cứ như vậy mà dựa vào nhau, ánh trăng dịu dàng chiếu vào, Tống Ý Dung nghĩ nghĩ, nói:"Kỳ thật, em cũng rất muốn nhìn xem bọn họ sẽ diễn tác phẩm của em như thế nào, cái cảm giác này chắc chắn rất kỳ diệu."

"Tống Ý Dung", Chu Lãng ôm sườn mặt cậu, hô hấp chậm rãi: "Em cứ làm những điều em muốn, anh sẽ luôn ủng hộ em.

"Tống Ý Dung nhìn vào mắt Chu Lãng, đối diện với anh một hồi lâu, cuối cùng cười cười, nói:"Được.

"Công ty điện ảnh bên kia nói, có thể để Tống Dung tham dự cải biên kịch bản, Tống Ý Dung rất nhiệt tình, nhưng công tác cũng càng thêm vội. Hai người tuy không tính là"chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều

", nhưng cũng không còn đêm đêm dựa vào nhau nói lời tâm tình như trước. Vội vội vàng vàng, thời gian hồn nhiên trôi đi. Mấy tháng sau, trận tuyết đầu tiên hạ xuống thành phố, trước mắt là một màu trắng thuần, nhánh cây cũng bị tuyết đè cong eo. Tống Ý Dung ngẩng đầu lên từ máy tính trước mặt, bị đầy trời bông tuyết làm ngây người, Chu Lãng pha một ly nước mật ong nóng đặt trên bàn của cậu, thuận tay ấn ấn bờ vai của cậu, nói:"Em nghỉ ngơi một chút đi?

"Tống Ý Dung nhìn ngoài cửa sổ, nói:"Mùa thu cư nhiên đã qua.Chu Lãng cười cười:Đúng vậy.

"Chu Lãng gầy đi nhiều, cho người ta cảm giác anh lại cao hơn, trên mặt không còn nhiều thịt, đường cong cằm cũng trở nên sắc bén, vai rộng eo thon, mặc một thân tân tây trang thì phá lệ xuất sắc. Tống Ý Dung nhéo eo anh, có chút phiền muộn:"Sao lại gầy đi nhiều như vậy?

"Chu Lãng duỗi tay nâng cằm Tống Ý Dung, xoa xoa thịt mềm trên má cậu, nói:"Phải kiếm tiền cho lão bà.

"Tống Ý Dung cười đến lông mi đều run lên, tầm mắt quét từ trên xuống dưới Chu Lãng, hỏi:"Vị soái ca mặc tây trang này, bao nhiêu tiền một đêm?"

"Em nói là được, không cần tiền", mặt mày Chu Lãng thâm thúy, khóe miệng nhiễm ý cười: "Còn có thể khuyến mãi thêm ba đời cho em.

"Vui đùa một trận, Tống Ý Dung đứng lên, duỗi người, lê dép lê đến bên cửa sổ nhìn nhìn, cậu sợ lạnh nên mặc rất dày, trên cửa sổ kết băng sương, cậu duỗi tay sờ sờ, lạnh đến phải rụt đầu ngón tay lại. Tuyết lả tả rơi, xe trên đường đều đi rất chậm, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bóp còi, Tống Ý Dung nhìn một hồi, xoay người lại, bỗng nhiên nói:"Tết này, cùng em về nhà đi.

"Chu Lãng giật mình một lát, nói:"Được.

"Kỳ thật trước khi ăn tết một đoạn thời gian, Tống Ý Dung từng về nhà một hai lần, không khí không hẳn là tốt, nhưng ít ra thì không cãi nhau, không chán ngắt. So với tưởng tượng đã tốt hơn nhiều. Sáng sớm, Chu Lãng đã đứng trước tủ quần áo lựa chọn, Tống Ý Dung nhìn bộ tây trang nghiêm túc màu đen trên tay anh, cười nói:"Anh tính qua nhà em mở họp à?

"Chu Lãng quay đầu, cào cào tóc, rất nghiêm túc mà giải thích:"Không phải.Tống Ý Dung nói:Mặc cái áo bông màu xám em mua cho anh là được."

"Ừ ", Chu Lãng cất bộ tây trang, thay cái áo bông Tống Ý Dung mua.

"Em đã gọi điện thoại cho bọn họ, nói là sẽ về ăn cơm trưa", Tống Ý Dung lên xe, khảy khảy "con chó gật gù" trang trí trên xe nói:  "Còn sớm, anh lái xe chậm thôi.Chu Lãng nói:Được.

"Đang nói, di động Chu Lãng vang lên một tiếng"ting", nhận được một tin nhắn WeChat mới, anh muốn tập trung lái xe nên rất cẩn thận, không thể dời mắt mà xem di động, nói với Tống Ý Dung:

"Lão bà, nhìn giúp anh tin nhắn viết gì đi."

Di động cũng được ghi nhớ vân tay của Tống Ý Dung, cậu dễ dàng mà mở di động, nhấn vào WeChat.

"Là một tin nhắn do một người tên là Lưu Tiêu Đan nữ sinh gửi đến, trong tin nhắn nói …..

"Tống Ý Dung cố ý kéo dài âm điệu, bắt chước tiếng nữ:"Anh Chu năm mới vui vẻ, một năm mới càng rực rỡ hơn! Cảm ơn anh Chu đã chiếu cố em một năm qua, sau khi đi làm, em mang đặc sản cho anh ăn nha! [ tình yêu ][ tình yêu ].

"Chu Lãng sửng sốt một cái chớp mắt:"Lưu Tiêu Đan?

Anh với cô ta không thân như vậy.Tống Ý Dung nói:Hừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!