Ngủ đến nửa đêm, Khâu Mẫn bị tiếng sột soạt đánh thức, hắn mê mang nhìn sang bên cạnh, Vương Tri Viễn quay lưng về phía hắn mà ngủ, cánh tay động đậy, hình như đang ôm bụng.
Khâu Mẫn nhìn chằm chằm bóng lưng y một hồi, hỏi: "Anh bị sao vậy?
"Vương Tri Viễn ngập ngừng, trên trán dính một lớp mồ hôi lạnh, đè nặng giọng nói:"Không sao, cậu ngủ đi.
"Giọng nói cũng đã nghẹn ngào, còn nói không có việc gì. Khâu Mẫn rướn nửa thân trên lên, bẻ vai Vương Tri Viễn, lạnh lùng nói:"Để tôi nhìn xem.
"Vương Tri Viễn xoa bụng hai cái, nói:"Thật sự không có việc gì, cậu là bác sĩ tâm lý còn có thể khám bệnh khác sao?
"Khâu Mẫn vẫn giữ lấy bờ vai của y, không lên tiếng. Vương Tri Viễn chịu thua nói:"Bị đau dạ dày, bệnh cũ thôi, cậu mau ngủ đi, đừng quan tâm tôi, ngày mai còn phải dậy sớm đi ngắm mặt trời mọc.
"Khâu Mẫn bò dậy mặc áo khoác vào, có chết cũng sĩ diện, cứng rắn nói:"Ai rảnh mà quan tâm anh.
"Hắn kéo cửa lều, đi ra ngoài, Vương Tri Viễn hô lên:"Cậu đi đâu vậy?Khâu Mẫndùng gậy ông đập lưng ông", nói: "Anh cũng đừng quan tâm tôi.
"Dạ dày lại tiếp tục co thắt, chắc là ban ngày đã ăn thức ăn nguội lạnh, Vương Tri Viễn dùng chăn che bụng, cuộn eo lại, tính chịu đau mà ngủ. Không biết qua bao lâu, Khâu Mẫn lại quay về. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, một chai nhựa đựng nước nóng bị nhét vào ngực Vương Tri Viễn."Nước nóng, anh muốn uống thì uống một ngụm, không uống thì ôm đi.
"Đêm khuya yên tĩnh, lời Khâu Mẫn nói truyền đến lỗ tai Vương Tri Viễn rõ ràng từng chữ. Y sờ sờ bình nước nóng trong ngực, thấp giọng nói:"Cảm ơn."
Tiếng sột soạt trong lều dần yên tĩnh lại, ngoài lều ánh trăng treo cao, tiếng côn trùng kêu rả rích.
Trời dần sáng.
Chu Lãng thức dậy đầu tiên, bên cạnh là Tống Ý Dung đang ngủ say, anh nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng bò ra khỏi chăn.
Kéo cửa lều, đi đến trạm phục vụ mua một cái quần đùi mới, hàng hóa thiếu thốn, không có loại thuần một màu, chỉ có một ít loại màu sắc lòe loẹt.
Lỗ tai Chu Lãng hồng hồng, loay hoay một hồi, cuối cùng chọn mua một cái quần in hình chó nhỏ ở trong góc, tuy hơi trẻ con nhưng đáng yêu, dễ nhìn hơn mấy cái quần có hoa văn con báo hoặc hoa hồng đỏ thẫm.
Mặt trời vẫn chưa lên nhưng đã có ánh sáng lộ ra phía sau núi, quanh núi lờn vờn một lớp sương mù trắng mờ, mang theo lạnh lẽo phất qua mặt.
Chu Lãng trở về lều, lấy cái quần đùi mới mua thay cho cái quần mà anh vô ý làm bẩn lúc ngủ, mới vừa mặc vào, Tống Ý Dung đã trở mình thức dậy, híp mắt, lấy tay chọc chọc cái quần mới của anh.
Thanh âm triền miên, mang theo chút khàn khàn do mới thức dậy: "Sao anh lại mặc quần in hình chó nhỏ vậy?
"Vành tai Chu Lãng đỏ như ánh mặt trời sáng sớm, lan sang cái gáy của anh từng điểm hồng, hỏi:"Em dậy sớm vậy?"
"Anh đã làm chuyện xấu gì?", Tống Ý Dung dụi dụi mắt, dán mặt vào gối đầu nhìn Chu Lãng, dụ dỗ anh nói ra: "Nói em nghe đi."
"Không nói", Chu Lãng cứng rắn từ chối, khom lưng ôm Tống Ý Dung dậy, xoa xoa gáy cho cậu: "Dậy rửa mặt đi, mặt trời sắp lên rồi.
"Qua kẽ hở cửa lều, Tống Ý Dung nhìn thoáng qua bên ngoài, nói:"Được.
"Chu Lãng đứng dậy nói:"Anh đi gọi hai người kia dậy.
"Tống Ý Dung gật gật đầu, đồng ý nói:"Ừm,
anh đi đi.
"Chu Lãng đi đến lều của Khâu Mẫn và Vương Tri Viễn, đang muốn gọi lại thấy hai người vén lều chui ra. Cái áo khoác mặc trên người Vương Tri Viễn rất quen thuộc, giống cái Khâu Mẫn mặc ngày hôm qua. Thấy tầm mắt Chu Lãng dừng trên áo khoác, Khâu Mẫn phủi sạch quan hệ mà giải thích:"Áo khoác của anh ta bị ướt, tôi cho mượn.
"Cảm xúc Vương Tri Viễn nhìn qua đã tốt hơn so với hôm qua, phụ họa nói:"Tôi chỉ mượn áo khoác mặc một chút thôi.Chu Lãngà" một tiếng, cũng không để ý nhiều, nói:
"Tôi đang định gọi các anh dậy đi xem mặt trời mọc, Tống Ý Dung còn đang chờ tôi, nếu đã dậy rồi thì tôi đi trước."
Tống Ý Dung chậm rì rì mà mặc quần áo, ngủ không ngon nên tinh thần cũng không tỉnh táo: "Sao về nhanh vậy?
"Chu Lãng giải thích:"Bọn họ đã thức dậy nên anh quay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!