Xe taxi vòng theo đường núi, vụt qua núi non trùng điệp, trước mắt Tống Ý Dung xuất hiện một đoạn cầu to lớn, có lẽ cây cầu này đã được xây từ rất lâu rồi, bây giờ tình trạng đã hết sức cũ nát, xe muốn chạy qua nơi này phải chạy phía dưới cầu.
Sau khi xe chạy qua, Tống Ý Dung ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhịp cầu trải bao mưa gió, thân cầu đã cũ nát, nhưng trong mắt của mỗi người dân ở trấn Bán Kiều, ý nghĩa của cây cầu lại không cũ như hình dáng của nó.
Nhìn thấy cây cầu đã gãy chỉ còn một nửa này như nhìn thấy quê hương của mình.
Đang nghĩ ngợi, di động trong túi rung ong ong lên, thông báo có người gọi tới, thấy tên hiển thị là "Chu Lãng
", Tống Ý Dung mới lấy di động ra khỏi túi, bấm nhận cuộc gọi. Chu Lãng đứng bên cửa sổ ở hành lang:"Sắp đến nhà chưa?"
"Đến rồi
", Tống Ý Dung dựa vào cửa sổ xe nói. Microphone yên tĩnh một hồi, một cỗ không khí khó giải thích dâng lên, Chu Lãng thấp giọng nói:"Sau khi tan tầm, anh sẽ đến gặp em.
"Thanh âm như quanh quẩn trong một cái hộp kín, mà cái hộp này chỉ có hai người mà thôi. Sự yên tĩnh này làm Tống Ý Dung chợt thả lỏng. Tống Ý Dung cười một chút, nói:"Được.____Con mèo này……", Tống Ý Dung nhíu nhẹ mày hỏi: "Là của nhà tôi sao?
"Giản Nhiễm ôm mèo, yêu thích không buông tay lại s0 soạng mấy cái, thanh âm nhão như cháo:"Đúng vậy."
"Sao nó lại béo như vậy?
", Tống Ý Dung có chút nghi ngờ. Giản Nhiễm:"Sao anh lại nói mèo nhỏ béo chứ?Lỗ Lỗ cũngmeo
"một tiếng, biểu đạt: nó cũng bất mãn. Tống Ý Dung ôm mèo vào trong ngực mình, mới ôm một chút mà tay đã mỏi, sờ lên thịt mèo cũng rất rắn chắc. Mèo nhỏ rúc vào trong ngực Tống Ý Dung, ngây thơ li3m li3m mu bàn tay của chủ nhân. Ghen tỵ của Giản Nhiễm sắp trào lên mặt, nước mắt rưng rưng nói:"Tống Ý Dung, em còn có thể đến xem mèo không?"
"Tôi cũng không ngăn cản cô.
"Giản Nhiễm diễn mãi thành nghiện, khóc lóc thảm thiết nói:"Cảm ơn anh, người tốt, đại ân đại đức của anh, em không có gì báo đáp!Tống Ý Dungphốc" mà cười ra tiếng: "Được rồi, bớt diễn đi.
"Giản Nhiễm nói dừng là dừng, không dây dưa một chút nào, sau đó lưu loát móc di động ra, mở camera, chớp chớp mắt nói:"Em nói với em gái nhỏ của em là mới quen biết một soái ca, nó không tin nên em muốn chụp một tấm hình của anh cho nó xem, em chụp hình anh được không, người tốt?
"Tống Ý Dung từ chối không được, chỉ có thể để cô chụp. Giản Nhiễm vô cùng vui vẻ mà lưu ảnh chụp, nói:"Về đến nhà, em sẽ gửi ảnh cho anh."
"Ủa mà không đúng nha", Giản Nhiễm đứng yên: "Em chưa thêm WeChat của anh.
"Nói xong, nhanh chóng mở ra WeChat, tìm mã QR, nhe ra nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn, nói với Tống Ý Dung:"Phiền anh thêm WeChat của em một chút.
"Tống Ý Dung không để ý, thêm thì thêm thôi, cậu lấy di động ra, quét mã QR của Giản Nhiễm. Thông báo hỏi"có muốn thêm bạn tốt không?
"lại không xuất hiện như trong tưởng tượng, mà nhảy thẳng vào giao diện tư liệu cá nhân của Giản Nhiễm. Nick name: JIAN. Ảnh đại diện là một đóa hoa sen. Hai bên đều ngây người, Tống Ý Dung thu hồi di động, nhìn chăm chú ảnh đại diện, biểu tình là không thể tin được. Giản Nhiễm là người lấy lại tinh thần trước, nhảy lên rống một câu:"Là anh hả? Đã bao lâu anh chưa cập nhật chương mới rồi?
"Khóe miệng Tống Ý Dung giật giật, do dự hỏi:"Cô là biên tập của tôi hả?
"Trong thời gian ngắn mà Giản Nhiễm đã bị lửa nóng đốt người, khống chế không được ngữ khí:"Anh nói thử xem?"
"Mau đi gõ chữ cho tôi!", cô lại rống: "Hiện tại! Bây giờ! Ngay lập tức!
"Tống Ý Dung ôm mèo đứng tại chỗ, mặt trời chiếu lên đầu vai, liếc Giản Nhiễm một cái, nói:"Không phải tôi đã xin nghỉ sao, không đi.
"Giản Nhiễm nhìn như là một nữ sinh viên xinh đẹp đang tuổi thanh xuân, nhưng kĩ năng thúc giục lại như một ác ma chốn nhân gian đúng nghĩa. Một ngày thúc giục một câu, năm ngày thúc giục một đoạn, quả thật là làm tròn phận sự của mình, cực kỳ nỗ lực. Có thể gọi là"Chiến sĩ thi đua làm người xấu."
"Lần trước gửi chuyển phát nhanh cho anh tôi đã nghi rồi", Giản Nhiễm nói: "Không ngờ là thật sự gặp được anh, người thật đã ở trước mặt tôi đây từ lâu.
"Trong lòng Tống Ý Dung đã bắt đầu thở dài, nhưng trên mặt vẫn còn miễn cưỡng duy trì biểu tình bất động như núi:"Thật là vất vả cho cô.
"Giản Nhiễm tiếp tục mỉm cười:"Không vất vả, nên như vậy.
"Hai người trầm mặc một hồi, Giản Nhiễm lại mở di động của mình ra lần nữa, nhìn nhìn ảnh mới vừa chụp, thay đổi nụ cười của một kẻ gian, cực kỳ khiếp người, nói:"Em gái tôi cũng đang theo dõi tiểu thuyết của anh.
"Động tác vuốt mèo Tống Ý Dung trở nên ngập ngừng, nói:"Khá tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!