Chương 17: (Vô Đề)

Sinh nhật 18 tuổi của Tống Tử Thừa được tổ chức rất phô trương, thậm chí những thân thích quăng tám sào cũng không đến đều được mời, Tống Ý Dung đeo khẩu trang, một mình đi vào cửa chính, cũng mất một đoạn thời gian nhưng lại không ai nhận ra cậu.

Tống Triệu Hưng và Tân Mạn Hương ngồi ở bàn trung tâm, đèn trần trên đầu rất sáng, Tống Tử Thừa đứng dưới đèn, toàn thân cũng sáng lên, khí chất thiếu niên đang độ thanh xuân cực kỳ bắt mắt.

Hắn đang đứng cắt bánh kem, rất nhiều người vây quanh, bánh kem cũng rất lớn, thấp thoáng thấy cũng vài tầng, chế tác cũng mười phần tinh xảo, nhìn bơ trên bánh thôi cũng đã ngấy.

Tống Ý Dung không muốn xem náo nhiệt, nhẹ kéo vành mũ lưỡi trai xuống che đi tầm mắt, im lặng lui ra ngoài.

Trước cửa nhà hàng đỗ đầy xe, nhìn phá lệ chen chúc, nhưng Tống Ý Dung lại cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài một hơi, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt cậu, thật thoải mái.

Ý ơi, chờ một chút!, có tiếng bước chân nôn nóng chạy đến từ phía sau.

Trong lòng Tống Ý Dung nhảy dựng, bị cái nick name phủ bụi đã lâu này gọi lại bước chân.

Quay đầu, cậu đối diện với đôi mắt phiếm hồng của Tân Mạn Hương.

Cuộc hội ngộ sau một thời gian xa cách rất dài.

"Đã lâu rồi không gặp con", Tân Mạn Hương đến gần, mặc dù mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Tống Ý Dung:

"Sao con trở về mà không báo trước một tiếng?"

Nhan sắc của bà vẫn không thay đổi bao nhiêu, khuôn mặt được bảo dưỡng khéo léo, vẫn đẹp dịu dàng như ngày nào.

Tống Ý Dung bỏ tay vào túi áo khoác, rũ mí mắt nói:

"Một nhà ba người quá hạnh phúc, tôi không muốn quấy rầy."

Tân Mạn Hương cách Tống Ý Dung không đến 1 mét, sau một năm xa cách, khoảng cách vật lý giữa hai người giờ đây rất gần, Tống Ý Dung có thể ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người bà, thấy được từng sợi lông tơ tinh tế trên mặt bà.

"Bên trong đang cắt bánh kem", Tân Mạn Hương hỏi trong sự cẩn thận không dễ phát hiện: Vào ăn một khối đi?

Tân Mạn Hương nhìn bộ dáng thờ ơ của Tống Ý Dung, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng kêu cậu: Ý à….

Tống Ý Dung trầm mặc một hồi, không lập tức đáp lời, đến lúc mở miệng, giọng đã nghẹn ngào:

"Các người đã không thể tiếp nhận loại người như tôi thì cần gì phải hao tâm tổn huyết như vậy, tôi đi vào sẽ tạo thành cục diện xấu hổ như thế nào, tin rằng bà là người hiểu rõ hơn so với tôi."

Cứ như vậy đi, Tống Ý Dung lãnh đạm nói: Tôi đi trước.

Tân Mạn Hương đuổi theo vài bước, giọng nói mang theo nức nở, phảng phất như chỉ một cơn gió nhẹ là có thể thổi tan:

"Nhưng con cũng là con trai của mẹ mà…..", đáy mắt Tân Mạn Hương hơi ướt, những lời này bà đã giữ trong lòng lâu lắm rồi, chúng làm bà cảm thấy hổ thẹn, nhưng cũng làm bà chua xót

Tống Ý Dung đè thấp vành mũ, nói:

"Tống Tử Thừa còn xuất sắc hơn tôi, bà hãy bồi dưỡng nó cho tốt."

"Tôi… đời này cũng chỉ vậy thôi", đây là lời nói thật lòng của cậu:

"Không thay đổi được đâu", cậu đã từng oán hận, không phục, tự sa ngã, cơ hồ là chán ghét toàn bộ thế giới.

Nhưng người sống trên đời, cũng phải nhìn thoáng một chút.

Tống Ý Dung không muốn nhìn phản ứng của Tân Mạn Hương, xoay đầu, cất bước rời đi nhưng chưa được một giây, cổ tay đã bị Tân Mạn Hương xông tới nắm lại, bà kêu lên: Ý…

"Nhiều năm như vậy, vất vả cho con rồi."

Cổ họng Tống Ý Dung chợt nghẹn, cắn chặt môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!