Chu Lãng trải thảm trên sô pha ngủ tạm một đêm, rõ ràng là rất khuya mới đi ngủ, nhưng gà trống mới gáy một tiếng ở bên ngoài, anh đã cực kỳ thanh tỉnh mà mở mắt.
Mang dép lê, Chu Lãng bước nhẹ đến mép giường, Tống Ý Dung còn đang ngủ, cả người đều vùi vào chăn, chỉ lộ ra những bộ phận từ mũi trở lên.
Mặc dù ngủ nhưng lông mi Tống Ý Dung vẫn run run do bất an, run cực nhẹ, nhưng Chu Lãng cách cậu quá gần, nhìn rất rõ ràng.
Tống Ý Dung, cậu đang khổ sở vì sự tình gì?
Tôi có thể giúp cậu chia sẻ sao?
Trong đầu hỗn độn nhiều ý tưởng, Chu Lãng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt ấm áp của Tống Ý Dung, chóp mũi nhỏ tinh xảo, xuống chút nữa, chỉ nhìn thoáng qua mà tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, môi Tống Ý Dung đã khôi phục một chút màu sắc, phiếm hồng nhàn nhạt.
Có vẻ rất mềm mại.
Tầm mắt lướt theo hình dáng viền môi, Chu Lãng cảm thấy hành vi này của mình đã vượt mức, rất không lễ phép.
Nhưng đáng chết là anh hoàn toàn không thể khắc chế được ánh mắt của mình.
Thậm chí luyến tiếc rời đi dù chỉ một giây.
Còn có nốt ruồi nhỏ kia, lớn lên sao lại đẹp như vậy, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi dời xuống, đụng tới hầu kết chỉ hơi nhô lên một chút của Tống Ý Dung, cổ mềm mại lại thon dài, làn da nơi cổ rất trắng càng làm cho người như một viên ngọc.
Chu Lãng thật nhẹ nhàng dán cả lòng bàn tay lên cái cổ kia rồi nhanh chóng rút tay về.
Thật ra Tống Ý Dung lớn lên rất xinh đẹp, nhưng mắt một mí hơi rũ xuống và ý cười nhạt nhẽo không chứa độ ấm làm tăng thêm hơi thở lãnh đạm cho cậu, dễ dàng làm người ta cảm thấy cậu rất tự lập, sẽ cho rằng cậu không cần bất cứ sự trợ giúp nào.
"Có phải anh muốn bóp cổ tôi không?", Tống Ý Dung không biết mở mắt từ khi nào, giọng nói còn khàn khàn chưa tỉnh ngủ, không chờ Chu Lãng trả lời đã tiếp tục hỏi: Đúng không?
Chu Lãng thanh thanh giọng, nói: Không.
Đầu còn đau không?, hắn hỏi tiếp.
Đầu hả? Tống Ý Dung suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩn người, đến khi phản ứng lại, lấy tốc độ sét đánh mà dùng chăn che đầu lại, quấn thành một bọc nhỏ, một hồi lâu sau thanh âm bình tĩnh của Tống Ý Dung mới truyền ra từ trong chăn:
"Tối qua tôi đã làm gì?"
Trong mắt Chu Lãng nổi lên ý cười, nhưng vẫn nói đúng sự thật: Cậu uống say.
À, Tống Ý Dung thò đầu ra từ trong chăn, xốc chăn ngồi dậy, trên đầu tóc lộn xộn còn có hai nhúm tóc dựng lên, sau khi mang giày, đứng thẳng, Tống Ý Dung mới dùng vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Sự việc xảy ra tối qua anh xem như không thấy gì hết."
Chu Lãng gật đầu nói: Ừ, được.
Tống Ý Dung bực bội mà vuốt vuốt tóc, cau mày nhìn Chu Lãng: Anh…
Chu Lãng rất kiên nhẫn mà nhìn Tống Ý Dung.
Tống Ý Dung bất chấp tất cả, nhìn thẳng vào Chu Lãng hỏi:
"Rốt cuộc là anh có bao nhiêu khối cơ bụng vậy?"
Chu Lãng nhịn không nổi mà nghiêng nghiêng đầu, sắp giấu không được khóe miệng đang cong lên:
"Muốn tôi c0i quần áo ra không?"
Sắc mặt Tống Ý Dung hơi thay đổi, lộ ra màu hồng nhàn nhạt: Không cần đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!