Chương 10: (Vô Đề)

Đổ dầu thuốc vào tay, Chu Lãng nhẹ ấn lòng bàn tay lên mắt cá chân của Tống Ý Dung, màu da của hai người tương phản rõ ràng.

Mỗi ngày Chu Lãng dãi nắng dầm mưa, làn da thô ráp ngăm đen, mà làn da Tống Ý Dung thì trắng nõn sạch sẽ, ngay cả mắt cá chân cũng xinh đẹp, ngón trỏ cùng ngón tay cái cuộn một vòng là có thể nắm lấy, thậm chí còn dư.

"Xoa thế này được chưa?"

Chu Lãng xoa cho dầu thuốc nóng lên, lòng bàn tay di chuyển nhẹ nhàng quanh chỗ bị sưng.

Lòng bàn tay Chu Lãng nóng như bếp lò, dán lên một phần da của Tống Ý Dung, độ ấm rất cao.

Lúc xoa thì không đau lắm, đến khi dầu thuốc bắt đầu phát huy dược hiệu, phần da chỗ bị thương trở nên nóng rát.

Tống Ý Dung hừ một tiếng, thanh âm trong không gian yên tĩnh truyền thẳng vào lỗ tai Chu Lãng.

Chu Lãng chợt không khống chế được lực đạo trên tay, ấn mạnh làm Tống Ý Dung run lên:

Ui, đau đau đau.

Chu Lãng rút tay về, khó được mà hoảng loạn: Xin lỗi.

Không có gì, Tống Ý Dung kéo chân lên, bỗng nhiên hỏi:

"Anh có đói bụng không?"

Chu Lãng: Sao?

Tống Ý Dung chớp chớp mắt:

"Có lẽ là tôi hơi đói."

Chu Lãng nghĩ nghĩ, hỏi: Ăn mì sợi không?

Ăn thì thật ra muốn ăn, nhưng giờ đã trễ thế này, làm cũng rất phiền toái.

Tống Ý Dung lắc đầu: Không ăn đâu, lại hỏi:

"Chúng ta ăn món khác nha?"

Ngoài trời nổi gió, gió đập vào cửa sổ, tấm kính phản đối mà vang lên rầm rầm, Chu Lãng nhìn đôi môi đỏ bừng của Tống Ý Dung, thanh âm có hơi hoảng hốt: Ăn cái gì?

"Anh có thể mở tủ lạnh giúp tôi không?"

Tống Ý Dung mang dép lê, ngồi thẳng lên, nhưng chân bị thương đặt trên sàn nhà vẫn không có sức:

"Tôi có mua đồ ăn ngon."

Đêm nay, đôi mắt Tống Ý Dung rất sáng, khác hẳn so với đôi mắt ũ rũ, chán chường nhìn thấy vào ngày mưa đó, hai sắc thái làm tăng thêm ở Tống Ý Dung, vốn đã rất mơ hồ, một tầng mờ ảo nữa, làm Chu Lãng thất thần chốc lát:

"Được, tôi rửa tay trước đã."

Chu Lãng rất cao, cao hơn một khoảng lớn so với tủ lạnh, Tống Ý Dung nhìn hắn hơi cong lưng đi lấy bánh kem mousse, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu ra cái bóng trên mặt đất dần trùng khớp với cái bóng nào đó từng xuất hiện trong một đoạn giấc mơ của cậu.

Tống Ý Dung:

"Có hai cái mousse xoài, anh thấy không?"

Thấy, Chu Lãng hỏi:

"Muốn ăn hai cái luôn hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!