Ánh nắng ngoài trời dịu dàng, gió nhè nhẹ thổi qua rèm cửa sổ, Chu Song Song nhìn gò má của anh thật lâu sau đó mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đáp, "Ừm.
"
Cố Hề Đình chỉ là vu vơ nói ra những lời này, cũng không quá chú ý, nhưng anh không biết rằng, cô gái ngồi lại nghiêm túc nhớ kỹ.
Vì vậy ngày hôm sau, trên bàn anh là hộp sữa vị dâu.
Ngày thứ ba, vị chuối.
Ngày thứ tư, vị đào.
Ngày thứ năm là vị socola.
"! " Cố Hề Đình chưa từng thấy ai ngốc như vậy.
Thật ra anh không thích đồ ngọt, nhưng mỗi lần đưa sữa đều thấy cô dùng ánh mắt mong đợi len lén nhìn, anh cũng chỉ có thể ngậm ngùi cắm ống hút uống một ngụm.
Sau đó bị vị ngọt giết chết.
Thấy hôm nay là vị socola! Cố Hề Đình có chút phiền não.
Nhận thấy cô đang nhìn, anh dứt khoát đem ống hút cắm vào hộp sữa, sau đó đưa đến trước mặt cô.
"Ơ?" Chu Song Song sửng sốt.
"Nhưng mà! " Lời nói còn chưa nói hết thì ống hút đã chạm vào môi cô.
Cô hút một hơi, vị socola thơm nồng hòa lẫn với mùi sữa, lông mi cong dài của cô run rẩy, ngoan ngoãn uống sữa.
"Cậu tự mình cầm lấy.
" Cố Hề Đình quay đầu đi.
Chu Song Song lập tức nhận lấy hộp sữa từ tay anh, lúc đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, cô giật mình, gò má cũng ửng đỏ.
Chỉ vỏn vẹn một giây tiếp xúc mà trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
Khi đó, bầu không khí dường như cũng tăng lên vài độ.
Cô thậm chí còn không dám nhìn mặt anh.
Hôm sau là thứ bảy, cũng như lúc trước Chu Diệp Nhiên gọi Chu Song Song, mỗi một tháng về Chu gia ăn cơm một lần.
Chu Song Song không thích Chu gia.
Bởi vì nơi đó trừ chú Hai ra thì chẳng có ai hoan nghênh cô cả.
Chẳng qua lần này không giống những lần trước, Chu Diệp Nhiên đặt chỗ ở nhà hàng, ít nhiều cũng làm Chu Song Song thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài trời mưa, thời tiết hơi lạnh, Chu Song Song mặc áo hoodie xanh nhạt rộng thùng thình với quần cao bồi, lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết.
Trên đầu thêm một chiếc kẹp tóc đơn giản, Chu Song Song cầm theo chiếc ô, ở cửa đổi giày rồi đi ra ngoài.
Chu Diệp Nhiên vốn muốn qua đón cô nhưng Chu Song Song đầu bên kia có thể nghe thấy tiếng than phiền của thím Hai, cô trầm mặc chốc lát rồi từ chối.
Chu Song Song ngồi trên xe taxi nhìn qua cửa sổ, bóng cây không ngừng lùi về sau, trong lòng cô từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình tĩnh.
Xuống xe, Chu Song Song cất ô đi vào đại sảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!