Chương 7: Thích Không Giấu Được

Sáng sớm, ánh mặt trời không quá chói chang, không khí mang theo hơi lạnh dễ chịu.

Chu Song Song cất hộp sữa mà dì Lâm chuẩn bị cho vào cặp rồi dắt xe đạp mới mua ra cửa.

Đến trường, cô cất xe vào nhà xe, khóa lại kỹ càng sau đó mới đi vào khu dạy học.

Vừa lúc cô vào lớp, Nhậm Hiểu Tĩnh đang gặm bánh bao, thấy cô tới thì vội vàng kêu, "Song Song!"

Ngô Tư Dự ngồi bên cạnh ra vẻ ghét bỏ, "Nhậm Hiểu Tĩnh, cậu đi ra ngoài ăn đi!"

Nhưng lúc thấy Chu Song Song tới thì cậu liền mỉm cười.

Nhậm Hiểu Tĩnh liếc cậu một cái, há miệng cắn một miếng lớn.

Chu Song Song vừa ngồi vào chỗ, Nhậm Hiểu Tĩnh liền xoay người hỏi, "Song Song, cậu ăn không?"

"Không đâu, mình ăn sáng rồi.

" Chu Song Song lấy sách vở ra sắp trên bàn học, nhẹ nhàng nói.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tề Thư từ ngoài đi vào, miệng còn nhai kẹo cao su, cậu thổi một cái bóng lớn thì bỗng gió thổi, bóng cao su bể, dính đầy lên mặt.

Đã có vài bạn học không nhịn được cười.

"! " Cậu lúng túng lau mặt đi.

"Chào buổi sáng nhé, bạn cùng bàn.

" Tề Thư đi tới, hướng Chu Song Song cười một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng.

"Chào cậu.

" Chu Song Song đáp, sau đó nhích ghế về trước để cậu đi vào.

Tề Thư vừa ngồi xuống đã thấy Chu Song Song lấy hộp sữa ra.

"! Bạn cùng bàn này, cậu có thể bỏ qua cho tôi được không?" Tề Thư thấy hộp sữa liền muốn ói.

Chu Song Song vẫn không để ý đến cậu.

Gần vào giờ học, cô giương mắt lên thì thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa lớp.

Một tay đút túi quần, bước chân đi tới, gương mặt không cảm xúc, tròng mắt thâm trầm có vẻ như tâm trạng không tốt.

Chu Song Song để ý thấy trên mũi anh có một miếng băng keo cá nhân.

Mọi người trong phòng học cũng thấy, thần sắc tất cả mọi người đều biến đổi.

Cố Hề Đình đi tới kéo ghế ngồi xuống, đem cặp sách để vào hộc bàn, mắt anh nhìn vào hộp sữa trước mặt.

Anh nghiêng đầu, vừa vặn thấy cô gái bên cạnh cũng đang nhìn mình.

Cô nhấp môi dưới, chỉ vào sống mũi của anh, "Cậu! "

Tề Thư bên cạnh đang uống sữa đậu nành, nhìn thấy miếng băng keo cá nhân trên sống mũi của anh liền kinh ngạc, "Đình ca, cậu bị sao vậy?"

Rõ ràng hôm qua lúc đánh nhau, Đình ca trực tiếp nghiền ép mấy tên kia, đến một cọng tóc của anh chúng nó cũng không động vào được, vậy tại sao hôm nay lại dán băng keo cá nhân?

"Chẳng lẽ tụi nó đánh lén cậu?" Tề Thư đập bàn thật mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!