Lúc nói đến thầy của mình thì đôi mắt Cố Hề Đình tỏa sáng.
Vẻ mặt cũng khác đi.
Sự thờ ơ của anh không còn nữa làm Chu Song Song ấn tượng.
Cô chưa từng thấy anh tỏ ra kính trọng một người nào.
Vì vậy cô càng thêm tò mò về người thầy này.
Cô vừa cười đôi mắt cong như vầng trăng, gò má lộ lúm đồng tiền, răng đều trắng sáng lộ ra.
Nhìn cô đang rất vui.
Cố Hề Đình một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt anh trở nên ấm áp.
Lúc này cô không còn nhút nhát như lần đầu gặp anh.
Khi đó cô vừa thấy anh luôn là nơm nớp lo sợ, lời nói cũng không rõ ràng cứ cà lăm như vậy.
Anh chưa từng thấy cô cười thoải mái.
Có thể là bởi vì mất đi ba mẹ quá sớm khiến cho cô cảm thấy thế giới này không tốt đẹp, sau đó cuộc sống ở Chu gia càng thêm kìm hãm cô, để cho cô trở thành một người ít nói, để cô học được cách im lặng không dám nói lời nào.
Chu Diệp Nhiên chết, đối với cô mà nói thì là một loại đả kích sâu nặng.
Cô cũng mới chỉ 17 tuổi, vậy mà phải chống chọi một mình.
Cố Hề Đình không thể biết cảm giác mất đi người thân của cô như thế nào nhưng anh nguyện trở thành nơi để cô dựa vào.
Ở tuổi của cô đáng lẽ nên được hoạt bát.
Cố Hề Đình đưa tay sờ đầu cô.
Chu Song Song bận xem TV nhưng nhận ra anh đang đụng chạm, cô liền nhào vào người ôm eo anh, xem TV cười không dứt.
Cô rất ít tiếp xúc tay chân như vậy.
Hoặc đây là cách khiến cô cảm thấy an toàn.
Cố Hề Đình để mặc cho cô ôm, anh mỉm cười không nói gì.
Điện thoại rung, Tô Lẫm nhắn tin.
Tô Lẫm: @Cố??? Cậu ngó lơ tôi à?
Tô Lẫm: @Cố Cố Hề Đình cút ra đây!
Tô Lẫm: @Thư Khắc
Cố Hề Đình nhìn màn hình điện thoại sáng, vẻ mặt nhàn nhạt không thèm để ý.
Lúc này ở Tầm Thành, Tề Thư vừa mới chơi xong một ván game, nhìn đồng hồ rồi thấy Tô Lẫm nhắc đến cậu.
Cậu vừa ăn đùi gà vừa mở ra đã thấy Tô Lẫm nói thật nhiều với Cố Hề Đình.
Tề Thư bây giờ mới đánh mấy chữ:
Thư Khắc: Tô đại ca đừng có quấy rầy Đình ca chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!