"A Dực, có nhớ bà nội đã nói gì không?" Bà nội đối mặt với Tuân Dực, lông mày hiền hòa, nụ cười dịu dàng.
Tuân Dực vừa nằm trong lòng bà, trên đầu được bà xoa, "Tuân Dực của bà là một người đàn ông, con phải tự mình đối mặt với thế giới này."
"Bà nội hy vọng, một mình con có thể vượt qua."
Những lời này nói ra, bà tỏ ra rất bình tĩnh, tựa như đã chuẩn bị rất lâu.
Bà đã chuẩn bị những lời lẽ đẹp nhất với đứa cháu trai của mình.
"Bà nội, con tìm được hạt trân châu rồi, bà sẽ không sao đâu!" Tuân Dực ngẩng đầu lên nhìn bà, cố chấp cầm lấy vòng tay.
Mỗi câu như là lời chia tay.
Tuân Dực không thích những lời này.
Trong cơn khủng hoảng, đôi mắt nó lại chảy nước mắt.
"A Dực, cả đời này, bà sống...! không hạnh phúc." Đến khi nghe bà nội nói ra những lời này.
Tuân Dực ngơ ngẩn nhìn bà.
Ngón tay của bà nội mơn trớn trên mặt nó, "Trước khi ông nội con cưới bà, bà ở một thôn nhỏ sâu xa xôi, cuộc sống không no đủ, sau này, bà đưa con tới nhân gian, khó khăn chồng chất."
"Cả đời này...! chưa một lần bà sống vì bản thân."
"Chỉ khi năm ấy gặp hắn, bà mới dũng cảm một lần."
Nói đến đây, bà nội Tuân ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm xa xăm, đôi mắt mơ màng, mấy phần hoài niệm, bà bỗng nhiên cười, "Nhưng kết cục không như bà mong muốn."
Năm tháng trôi qua dài như vậy, bà vẫn chưa từng quên bóng hình người đó.
Tất cả yêu và hận cũng dừng lại ở một đám tro tàn màu xanh.
Từ trước đến nay, bà không có cách nào quên hắn.
Cũng bởi vì hắn bà mới tha thiết cuộc đời, cũng trải qua tình yêu.
Cũng bởi vì không có người giống như hắn.
Khi yêu, bà cho rằng hắn mang trái tim đến trước mặt bà, vì bà dè dặt, vì bà mà lăn lộn khó ngủ.
Ngụy trang như vậy chỉ để lấy một viên yêu đan.
Khi bà đã bắt đầu tin tưởng thì bà mới phát hiện ra.
Vì vậy lúc hắn bộc lộ ra hình dạng thật, cuối cùng vẫn không hề nói là không có tình cảm với bà.
Một lát sau, chính hắn dùng kiếm đâm ngực bà, máu chảy dầm dề, muốn đoạt đi yêu đan của bà.
Vết thương ở ngực vẫn còn đau, năm tháng chưa từng nguôi ngoai.
Một năm kia, hắn nhẹ nhàng hôn qua tai của bà, nói "Anh là thật lòng..."
Đúng vậy, hắn là thật lòng.
Bị nửa ma chi phối trở nên tham lam, phần con người còn lại trao hết cho bà.
Thế nhưng hắn vẫn không cưỡng lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!