Tuyết trắng như sương, gió rét lẫm liệt.
Thiếu niên thân hình cao lớn cầm một cái trường kiếm trong suốt, mũi kiếm đè xuống, lúc khí từ mũi kiếm hiện lên tỏa ra, cây cối xung quanh gãy hết, sương mù dày đặc.
Người đàn bà đội cái nón rộng vành, quay mình lại liền thấy ánh sáng từ mũi kiếm vạch qua.
Trong chớp mắt, ánh sáng chiếu sáng gương mặt của người đàn bà.
Một nửa gương mặt là một thiếu nữ trơn trắng mềm mại, minh diễm động lòng người, còn nửa kia là một bà lão 80 tuổi nếp nhăn già nua vô cùng.
"Mẹ nó!" Tề Thư thấy gương mặt đó thì bị dọa lui về sau.
Thật là đau mắt.
Hàn Tùng Nguyên bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Cậu nhập thế nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy ma tu nào như vậy.
Mặt mũi này...! thật là đáng sợ.
Người đàn bà sợ hãi kéo cái nón che kín mặt, trong đôi mắt là một ánh sáng quỷ dị.
Bà ta dứt khoát tránh né trường kiếm của Cố Hề Đình, lúc nhảy lên thì thân thể như bị chuyển động, một lúc sau thân hình trở nên cao lớn.
"Còn có thể biến hình nữa à?" Tề Thư lại kinh sợ.
Trường kiếm của Cố Hề Đình bay ra, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra xung quanh hóa thành nhiều trường kiếm, bầu trời rung chuyển.
Anh bấm tay niệm thần chú, sấm sét hồng tuyến từ trường kiếm bao quanh.
Cho dù thân hình người đàn bà khéo léo đến đâu nhưng cũng không thể tránh thoát vòng vây của trường kiếm.
Một thanh trường kiếm đâm sâu vào bả vai bà ta, thân kiếm bể tan thành những băng đâm, ghim sâu vào trong da thịt, trong nháy mắt bà ta kêu thê thảm, phá vỡ sự yên lặng của núi rừng.
Tiếp theo lại có một thanh đâm vào đùi, hóa thành băng sâu vào xương tủy để bà ta không thể động đậy.
Cố Hề Đình lơ lửng giữa không trung, tay áo bị thổi vù vù, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn bà biến đổi thành một người phụ nữ xinh đẹp.
Bà ta giương mắt lên nhìn anh, ánh mắt hòa hợp một làn khói đen.
"Đình ca thật lợi hại!" Tề Thư chưa gì mà đã ở dưới đất vỗ tay.
Mới có bao nhiêu phút mà đâm bà ta thành một con nhím.
Hàn Tùng Nguyên cũng gật đầu tán đồng.
Nhưng mà năng lực của ma tu cũng chưa dừng lại.
Chỉ thấy hai tay bà ta chống trên mặt đất, thân thể chịu đựng sự đau đớn, khói đen mông lung choáng váng, cố gắng gỡ từng khối băng ra.
Rồi sau đó nhảy lên, khí đen tỏa ra tấn công về phía Cố Hề Đình.
Tề Thư miễn cưỡng né tránh, không nhịn được mà kêu to, Hàn Tùng Nguyên bên cạnh ung dung lấy kiếm.
Cố Hề Đình lắc người, lúc đưa tay phải ra thì mấy trường kiếm đang cắm sâu trên mặt đất lại lần nữa nhập thành một, trở lại trong tay anh.
Ánh sáng vàng nhạt phá vỡ khói đen, mặt Cố Hề Đình lạnh lẽo, trên người phát sáng, tất cả tiếng động đều ngưng lại.
Những thứ kia xuất hiện ngày càng nhiều, làn khói đen hóa thành một đám xám xanh, ở trên mặt đất biến thành một ngọn lửa nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!