Tô Đường bất ngờ trước chính mình khi nhận ra cậu tin tưởng người đàn ông này đến mức nào. Cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, lặng lẽ ngửi lấy mùi hương pheromone quyến rũ, đầu tóc mềm mại rúc vào lồ ng ngực Alpha, khẽ gật đầu đồng ý.
Ánh mắt người đàn ông đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, rõ ràng đang cố gắng kìm nén con thú dữ đang vùng vẫy trong lòng. Tuyến pheromone trên gáy Tô Đường thật đẹp, như một bông hoa quý hiếm mọc trên vách đá cheo leo, đẹp đẽ và mong manh, khiến người khác không khỏi trân trọng.
Hơi thở nóng rẫy lướt qua tuyến pheromone, nơi ấy vốn đã bỏng rát giờ càng thêm nhạy cảm. Pheromone của Tô Đường dường như đang chờ đợi một dòng pheromone mạnh mẽ hơn áp chế.
Cố Ngôn đưa tay đến trước mặt cậu:
"Đau thì cứ cắn anh, cố chịu một chút."
Vâng. Cậu khẽ đáp, đôi môi hồng mọng, ánh lên vẻ mềm mại.
Alpha cố gắng kiểm soát pheromone đang sôi sục trong cơ thể để giữ lý trí. Trong vòng tay anh, cậu bé mong manh như búp bê sứ, khiến anh không dám sơ suất.
Dù đã chuẩn bị hết mức có thể, khi hàm răng sắc nhọn cắn xuống, Tô Đường vẫn khóc òa lên, tiếng khóc của cậu yếu ớt nhưng lại như dao cứa vào tim anh.
Dẫu vậy, Tô Đường không hề cắn vào tay anh, chỉ siết chặt lấy cánh tay anh, sau cùng kiệt sức, yếu ớt tựa vào người anh, khóc nấc lên từng hồi.
Khoảnh khắc răng nanh xuyên qua tuyến pheromone, cảm giác không chỉ Omega mà cả Alpha cũng bị khuếch đại. Sự hòa quyện của hai luồng pheromone bao bọc lấy hai người, tựa như ràng buộc không thể tách rời.
Cố Ngôn ôm cậu lên, bước về phía giường.
Tô Đường dần tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể cậu đã từ đau đớn và ngột ngạt chuyển sang một cảm giác khác, vừa lạ lẫm vừa khó tả. Nhìn vào mắt Cố Ngôn, cậu có chút sợ hãi.
Thế nhưng, người đàn ông nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, kéo chăn đắp kín cho cậu, không hề có ý định xâm phạm. Anh ngồi xuống cạnh giường, khẽ vuốt v3 trán cậu:
"Đừng sợ, thấy đỡ hơn chưa?"
Cố Ngôn không phải người đạo đức hoàn mỹ, nhưng anh không muốn làm Tô Đường hoảng sợ, càng không muốn để lại bất kỳ tổn thương nào trong lòng cậu.
Tô Đường gật đầu, giọng nghèn nghẹn vì mệt mỏi:
"Hôn em thêm một cái."
Cố Ngôn bất lực cười khẽ. Cậu nhóc này rõ ràng biết mình được nuông chiều nên càng làm tới, hoàn toàn không ý thức được rằng những lời này vào lúc này chẳng khác nào một lời mời nguy hiểm đối với Alpha.
Nhưng dù vậy, Cố Ngôn vẫn chiều theo ý cậu.
Anh biết Tô Đường đã có phản ứng s1nh lý nên khi cúi xuống hôn, bàn tay anh cũng khéo léo giữ khoảng cách an toàn, để mọi thứ không đi quá giới hạn.
Sau khi giải tỏa xong, Tô Đường đỏ bừng mặt, toàn thân cậu nóng bừng như phát sốt. Khi Cố Ngôn rời đi, cậu mới ló nửa khuôn mặt ra khỏi chăn, lén thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, Cố Ngôn bước ra từ phòng tắm với một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau sạch người cậu, thậm chí còn giúp cậu thay bộ đồ mới. Anh làm tất cả mà không để cậu phải thấy ngượng ngùng. Sau khi xong xuôi, Cố Ngôn đứng dậy định rời đi.
Nhưng rời đi...
Cậu nhóc đang mơ màng bỗng lên tiếng: Cố Ngôn Ngôn...
Ừ?
"Anh đi đâu thế, không ngủ sao?" Giọng cậu lí nhí, đôi mắt đã khép hờ vì mệt.
Cố Ngôn quay lại, giọng anh trầm ấm:
"Anh qua phòng bên cạnh ngủ. Có gì thì gọi anh, số anh lưu sẵn trong điện thoại của em rồi."
"Sao lại không ngủ cùng nhau?"
Tô Đường cảm thấy khó hiểu. Cậu đã được đánh dấu tạm thời, mọi chuyện đều ổn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!