Cố Ngôn phát hiện ra dạo gần đây bé xinh đẹp của anh không còn muốn để anh ôm, cũng chẳng thích nắm tay anh nữa. Nếu không nhầm thì có lẽ là vì thời tiết ấm lên, hoặc cũng có thể là vì cậu đã hoàn toàn tin tưởng anh.
Điều này khiến anh vô cùng mâu thuẫn.
Anh vừa mong Tô Đường không còn đề phòng mình, vừa hy vọng cậu vẫn sẽ bám lấy anh như thuở ban đầu. Anh thích bé xinh đẹp ấy, nhưng c ậu nhỏ Omega này quả thực quá mong manh, chẳng chịu được khổ, không chịu được đau, và cũng chẳng thể hung dữ.
Điều khiến anh lúng túng nhất chính là Tô Đường có chút nhút nhát, anh sợ làm cậu hoảng sợ rồi bỏ chạy mất.
Tô Đường rất thích thiết kế thời trang, trước đây chỉ nói bâng quơ nhưng bây giờ, nhờ Cố Ngôn mua cho rất nhiều quần áo mới, cậu đã bắt đầu lấy những chiếc áo phông cũ ra cắt tỉa, làm đồ cho búp bê tập luyện tay nghề. Ban công ngoài trời trên tầng ba của biệt thự đã trở thành lãnh địa riêng của cậu.
Tô Đường tựa vào lan can, phơi mình dưới ánh nắng, chợt nghe tiếng chó sủa, bèn dựng đôi tai nhỏ xinh, ngó nghiêng khắp nơi.
"Cố Ngôn Ngôn, dưới nhà có con chó lớn nè, anh mau qua xem đi."
Cố Ngôn bị tiếng gọi của cậu kéo tới, từ phía sau ôm lấy người cậu, tạo thành một không gian nhỏ bao bọc bởi cơ thể anh và lan can.
"Chó nhà ai mà to thế nhỉ?"
Tô Đường ánh mắt háo hức, rõ ràng rất thích động vật, nhưng chú chó Alaska này quả thực hơi lớn.
"Từ khi em bước qua cánh cổng sắt kia, tất cả những thứ bên trong đều là của tôi." Bao gồm cả em. Cố Ngôn cao hơn cậu một cái đầu, cúi xuống, cằm vừa khéo tựa lên mái tóc mềm mại của cậu.
Những ngày đầu Tô Đường mới tới, chú chó Alaska bị cấm ra ngoài vì Cố Ngôn lo sợ sẽ làm cậu hoảng sợ. Hôm nay, người giúp việc dắt nó ra đi dạo, và nó ngay lập tức lọt vào tầm mắt của Tô Đường. Có vẻ như giờ nó đã được giải thoát.
"Muốn xuống xem không?"
Cố Ngôn khẽ bóp eo cậu, hơi thở phả vào sau gáy.
Tô Đường gần đây đã nhận ra, dường như Cố Ngôn rất hay nhắm đến phần gáy của mình. Alpha đúng là rất thích cắn cổ người khác, như chồng anh trai cậu vậy.
Nhưng cậu không thích người kia, lén lút nhiều nhất chỉ gọi một tiếng anh dâu.
Chân cậu giờ đã khỏi hẳn, nhưng biệt thự nhiều nơi cậu chưa từng đi qua. Một là cậu không tò mò, hai là lười.
"Anh đi cùng tôi nha?"
Tô Đường kéo tay anh, hỏi tiếp,
"Có làm lỡ việc của anh không?"
Không đâu.
Đứng trước con Alaska, Tô Đường ngẩn người. Gần thế này, nó trông còn to hơn. Nhưng con chó của Cố Ngôn lại chẳng ngờ nghệch chút nào, ngoại hình bảnh bao, sắc sảo giống hệt chủ nhân, còn mang vẻ dữ dằn.
Cậu lùi về sau một bước nhỏ, nép nửa người sau lưng Cố Ngôn, chỉ ló đầu ra nhìn con chó. Nó vẫn trông rất dữ, nhưng đẹp. Bộ lông dày, mềm mại và bóng mượt khiến cậu không nhịn được mà nhìn thêm lần nữa. Hai chân trước trắng tinh, hai chân sau lông đen như đang đi tất.
Tô Đường nắm vạt áo sau lưng Cố Ngôn, bật cười khẽ một tiếng. Con Alaska học theo cậu, nghiêng đầu nhìn lại.
Dễ thương thật đấy.
Muốn sờ, nhưng không dám.
"Nó không cắn người đâu, em có thể vuốt." Cố Ngôn lạnh lùng liếc qua con chó, vẻ không mấy hài lòng với biểu hiện của nó.
Tô Đường rụt rè tiến tới, con Alaska lập tức chủ động cúi đầu xuống, để cậu xoa. Ưm, cảm giác thật chữa lành. Đôi tai mềm mại của nó chỉ cần được cậu xoa nhẹ đã vểnh lên. Rồi nó nhấc chân trước lên, đưa ra ý muốn bắt tay. Trái tim Tô Đường tan chảy, cậu ngay lập tức bị chú chó này chinh phục.
Tổng tài bị bỏ qua đứng đó, mặt mày đen thui. Người giúp việc dắt chó đứng một bên, căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
"Tôi có thể dắt nó đi dạo không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!