Chương 19: (Vô Đề)

Tôi đưa tay lên xoa chỗ vết thương trên trán: "Không sao không sao, không vấn đề gì."

Ánh mắt từ mơ màng chuyển sang tập trung vào vết thương trên trán tôi, Chu Ngôn ngẩn người ra hai giây rồi mới gật đầu: "Vậy thì tốt."

Anh lại quay người đi đến tủ đồ ở cửa, lấy ra một hộp dụng cụ nhỏ: "Trong nhà thường sẽ chuẩn bị sẵn cái này cho người thuê..."

Nói đến đây, anh lại ngừng lại: "Thôi, nói cho cô cũng không biết dùng."

Trong phòng tắm, tiếng nước vẫn đang ào ào.

Chu Ngôn xách đồ đi vào, vừa bị nước dội vào người, anh đã rùng mình một cái: "Ối, nóng thế?"

Nhiệt độ nước là do tôi điều chỉnh lúc tắm, sau đó bị hỏng nên cũng không động vào nữa.

Nhìn dáng vẻ co người lại vì bị nước nóng dội vào của anh, tôi mới hiểu được sự khác biệt về nhiệt độ nước tắm giữa nam và nữ mà mọi người hay nói trên mạng.

Chu Ngôn ngồi xuống, dùng tua vít tháo vỏ ngoài của công tắc, rồi dùng cờ lê vặn cái gì đó bên trong.

Ánh mắt tôi ban đầu tập trung vào chỗ công tắc, cũng theo động tác của anh mà dần dần chuyển sang người anh.

Lúc này quần áo của anh ướt sũng, lớp vải ướt đẫm dính chặt vào người.

Những đường cơ bắp săn chắc, rõ ràng như được khắc họa bằng bút vẽ công phu, những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay càng thêm rõ nét.

Nhìn dáng vẻ vai rộng eo thon của anh, tôi thực sự không thể liên tưởng Chu Ngôn với hình ảnh một lập trình viên mặc áo sơ mi kẻ ô điển hình.

"Yến Kiều An?"

Giọng nói của Chu Ngôn đột ngột vang lên, tôi giật mình: "Có!"

"Tôi bảo cô đưa tôi cái tua vít đầu hoa mai, sao lại ngẩn người ra thế?" Anh nhìn tôi chậm rãi nói.

"Ồ ồ! Được!" Tôi vội vàng tìm thấy rồi đưa cho anh.

Nhìn Chu Ngôn lắp lại vỏ của công tắc vòi hoa sen, tôi mới nhận ra nước từ vòi hoa sen đã ngừng chảy từ lúc nào không hay.

"Sửa xong rồi?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, chắc là lâu rồi không kiểm tra, bên trong bị lỏng một con ốc vít." Chu Ngôn nói rồi đứng dậy phủi nước trên tóc.

Lần này tôi khá nhanh mắt, lấy từ ngăn kéo tủ lavabo ra một chiếc khăn tắm khô hình gấu Brown.

Tôi đưa cho Chu Ngôn: "Khăn mới, anh lau trước đi."

Chu Ngôn nhận lấy, tùy ý lau nước: "Sau này không cần khách sáo với tôi như vậy, gọi tôi là Chu Ngôn được rồi, với đừng có xưng "anh" một cách cứng nhắc như thế, nghe tôi già lắm."

"Vâng, Chu tổng... Chu Ngôn." Tôi kịp thời sửa lời.

Anh nhếch môi cười, mang theo chút vẻ tinh quái: "Đã sửa xong rồi, vậy tôi về đây."

Tôi tiễn anh ra cửa, nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cửa, Chu Ngôn bỗng dừng bước, quay đầu lại.

Lúc này tai anh đỏ như sắp nhỏ máu: "Cái đó... khụ, sau này, ừm... khi gọi người khác giới đến nhà, nhớ thay quần áo khác."

Anh nói nhanh câu sau rồi chủ động đóng cửa lại.

Tôi đứng ngây người tại chỗ, cứng đờ cổ quay xuống nhìn bản thân.

Đây là một bộ đồ ngủ mới, chất liệu lụa satin sau khi dính nước thì có chỗ hơi trong suốt theo màu sắc, có chỗ còn dính sát vào người...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!