Cô rất ít khi đăng bài, thanh toán xong, lên tàu điện ngầm về nhà, cô liền xóa bài đăng đi.
Về đến nhà, Yến Kiều An vừa ra khỏi thang máy thì thấy Chu Ngôn mặc áo khoác đen cổ bẻ, đang dựa vào tường gạch men. Anh còn xách một chiếc giỏ mây hoa mẫu đơn quê mùa kệch cỡm, trông tổng thể vừa phong độ vừa buồn cười.
"Chu, Chu, Chu tổng, sao anh lại đến đây?" Yến Kiều An lắp bắp hỏi.
Anh tiện tay đưa chiếc giỏ mây đến trước mặt cô, "Mẹ tôi bảo đưa cho cô."
Yến Kiều An nhận lấy bằng hai tay với vẻ mặt nghi hoặc.
Cái giỏ còn nóng hổi, cô mở nắp ra nhìn, càng thêm lúng túng, "Bánh bao?"
Chu Ngôn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, bất đắc dĩ nói, "Cô tặng bà ấy đặc sản, bà ấy tặng cô bánh bao, bà ấy nói đây là giao ước của hai người."
"Anh..." Yến Kiều An vội quay lại nhìn căn hộ đối diện, "Anh là con trai của dì Vương sao?"
Chu Ngôn nhún vai một cái như không phủ nhận, "Cô là bác sĩ mà, bị thương không được ăn đồ cay nóng, không biết sao?"
"Hả?" Yến Kiều An lại khó hiểu.
"Xóa bài đăng trên vòng bạn bè nhanh như vậy, sợ ai nhìn thấy à?" Giọng điệu anh nói có chút nguy hiểm khó nhận ra.
"Cái đó... cửa hàng yêu cầu đăng bài, đăng bài thì được tặng món ăn, lại còn giảm giá 50 tệ." Lúc này Yến Kiều An như một chú thỏ trắng ngây thơ, giải thích một cách nghiêm túc.
"..."
Vẻ mặt nghiêm nghị của Chu Ngôn, sau khi nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của cô, khóe miệng dần giãn ra.
Cô cười ngượng ngùng, "Không cẩn thận đập vào."
"Ồ." Chu Ngôn đáp lại một tiếng.
Hai người đột nhiên im lặng, cho đến khi đèn cảm ứng ở cửa tắt, Yến Kiều An mới dè dặt hỏi ra thắc mắc trong lòng.
"Anh và bạn gái... chia tay... chắc không liên quan đến em chứ?"
Chu Ngôn mỉm cười, giọng điệu có chút trêu chọc, "Nếu có liên quan thì em chịu trách nhiệm à?"
Lúc này Yến Kiều An ôm chặt chiếc giỏ mây trong tay, hàng mi dài như cánh quạt dưới ánh đèn in bóng xuống đáy mắt.
Đôi mắt cong cong dần trở nên nghiêm túc, cô lắc đầu, giọng nói càng nhỏ dần, "Em có lẽ không thích hợp chịu trách nhiệm loại chuyện này..."
Chu Ngôn khẽ cười một tiếng, anh lắc đầu bất đắc dĩ, "Thôi, lười dọa em."
Anh thản nhiên giải thích tiếp: "Có chút liên quan đến em, nhưng không nhiều, làm tròn thì coi như không. Không cần bận tâm chuyện này."
Cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Yến Kiều An như chợt nghĩ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu với vẻ mặt kinh ngạc.
"Tổng giám đốc Chu, em nhớ là em cũng chưa thêm WeChat của anh mà? Sao anh lại thấy được bài đăng trên vòng bạn bè của em?"
"Chậc." Chu Ngôn lấy điện thoại ra, đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình.
Anh bước sang một bên, tiện tay dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô, "Nếu em dùng trí thông minh nghiên cứu y học vào việc nâng cao chỉ số EQ thì đã không bị tên khốn nạn kia lừa."
Cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, thấy 'Trình Hạo' gửi tin nhắn: Chu Ngôn.
Cạn lời.
Lúc cô quay đầu lại, Chu Ngôn đã đi đến cửa thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!