Chương 15: (Vô Đề)

"Kiều An, tớ vừa nhớ ra, đồ đạc của cậu hình như vẫn đang ở nhà thuê chung với Phan Mục đúng không?"

Yến Kiều An lập tức xìu xuống, "Ừ... nhưng hôm nay anh ta trực ban ngày, chắc là không có ở nhà."

Lâm Hoan hừng hực khí thế, "Xông lên!"

Trên đường đi, Yến Kiều An mở WeChat nhắn tin cho 'Trình Hạo': Vừa ký hợp đồng với chủ nhà rồi, vị trí rất tốt, cảm ơn anh.

'Trình Hạo': Không có gì.

Nhìn thấy tin nhắn của anh ta, Yến Kiều An quay sang dặn dò Lâm Hoan: "Tớ định mời Trình Hạo ăn cơm, nhưng ngại chủ động nói, hay là cậu hẹn anh ấy tối nay ra ngoài đi?"

Lâm Hoan đột nhiên trợn tròn mắt kinh ngạc, một lúc sau mới gật đầu, "Cũng được, cậu ít nói, anh ấy nói nhiều lại hài hước, bù trừ cho nhau."

"Ấy, cậu đừng có chuyện gì cũng liên tưởng đến yêu đương được không?" Yến Kiều An nói giọng nũng nịu, d** tai đỏ ửng khiến Lâm Hoan bật cười.

"Được rồi được rồi, hẹn anh ấy dễ như trở bàn tay, cứ giao cho tớ!" Lâm Hoan vỗ ngực đảm bảo.

Phan Mục quả nhiên không có ở nhà, trong phòng yên tĩnh.

Lâm Hoan nhìn hai người mỗi người một phòng, không khỏi lẩm bẩm: "Hai người chẳng giống người yêu sống chung chút nào, cứ như thuê nhà chung vậy."

"May mà là thế, nếu không thì kinh tởm chết mất." Yến Kiều An nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

"Cũng tại cậu tin lời ma quỷ của anh ta." Lâm Hoan nhìn quanh bốn phía, "May mà đồ không nhiều, nếu không hai đứa mình không khuân nổi đâu."

Hai người thu dọn được hai túi lớn, thêm một vali hành lý, đang kéo đồ ra cửa thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Yến Kiều An giật mình, quả nhiên, giây tiếp theo cửa phòng mở ra, Phan Mục xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Vẻ mặt mệt mỏi của anh ta biến thành kinh ngạc, rồi chuyển sang thất vọng, "Kiều An... có thể đừng như vậy không."

Yến Kiều An phớt lờ anh ta, xách đồ đi lướt qua.

Nhưng Phan Mục lại túm lấy đầu kia của vali, trong lúc hai người giằng co, Yến Kiều An loạng choạng ngã xuống đất, trán đập vào tay nắm cửa đối diện.

Thấy trán cô rỉ máu, Lâm Hoan không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cô ném đồ trong tay ra cửa, dùng hết sức lực kéo Phan Mục vào nhà, "Tên khốn nạn, định trả thù đúng không?!"

Tranh thủ lúc Phan Mục chưa kịp phản ứng, Lâm Hoan sải bước ra ngoài, quay người lại đóng sầm cửa.

Cô dùng người chặn cửa, không cho người bên trong ra ngoài, hất hàm về phía Yến Kiều An ra hiệu, "Xe ở dưới lầu, cậu đi trước đi, tớ chặn hậu."

Hai người phối hợp ăn ý, Yến Kiều An không do dự đứng dậy, nhanh chóng bỏ đi.

Chờ bóng dáng cô khuất xa, Lâm Hoan mới xách đồ chạy theo.

Lúc Phan Mục mở cửa đuổi theo xuống lầu thì chỉ thấy một chiếc đèn xe dần khuất xa.

Lâm Hoan thở hổn hển: "Chỉ là đến lấy đồ thôi mà cứ như đánh trận vậy, Kiều An, trán cậu..."

Yến Kiều An lấy tăm bông y tế trong túi xách ra lau qua vết thương, dán một miếng băng cá nhân lên, "Vấn đề nhỏ, không sao."

Cô lo lắng nhìn Lâm Hoan, "Cậu thì sao? Không sao chứ?"

"Trừ việc dạo này ít vận động, đột nhiên chạy một mạch hơi thở không ra hơi, còn lại thì bình thường." Lâm Hoan tự cười thành tiếng.

Yến Kiều An nhìn cô với ánh mắt trìu mến, ôm cô thật chặt, "Hoan Hoan, cảm ơn cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!