Chương 43: (Vô Đề)

Edit: DL – Beta: Chi

*****

Sở Nghĩa có hơi xấu hổ với hành vi tự ăn đường của mình. Nhưng nghĩ lại, trừ bản thân cậu ra, đâu có ai biết. Vậy tại sao lại không làm chứ?

Vì thế, Sở Nghĩa nói tiếp: "Em họ anh là khách hàng lâu năm của em, hôm nay hoàn thành đơn hàng này, sau này chắc chắn vẫn còn nhiều đơn khác."

Tần Dĩ Hằng thản nhiên "ừ" một tiếng, sau đó nằm xuống.

Sở Nghĩa: "…"

Chỉ vậy thôi sao?

Thôi được rồi.

Thế cũng tốt.

Cậu cũng thỏa mãn rồi.

Đang định nằm xuống, Sở Nghĩa lại thấy Tần Dĩ Hằng đặt điện thoại lên tai.

Cậu quay đầu qua, vừa lúc nghe thấy đối phương tiếp cuộc điện thoại của Tần Dĩ Hằng.

"Anh ạ!"

Giọng nói vang lên ở phía bên kia vô cùng quen thuộc, bởi vì phòng ngủ quá yên tĩnh nên Sở Nghĩa nghe thấy rất rõ ràng.

Đây chẳng phải là giọng ngài Triệu chiều nay cậu vừa nghe sao?

"Anh, sao anh lại gọi cho em thế, có chuyện gì ạ?"

Sở Nghĩa hơi nghiêng người qua, nghe rất nghiêm túc.

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Cậu vẫn luôn gọi Sở Nghĩa là anh giai sao?"

"Sở Nghĩa là ai cơ ạ?" Triệu Tín nói xong mới nhớ ra: "À, là người ấy của anh ạ, hi hi, đúng rồi, em gọi anh ấy là anh giai."

Tần Dĩ Hằng: "Không được gọi như vậy nữa."

Triệu Tín: "Vì sao ạ?"

Tần Dĩ Hằng sửng sốt, anh tự hỏi nửa giây rồi nói: "Em ấy còn nhỏ tuổi hơn cậu."

Sở Nghĩa chợt bật cười.

Triệu Tín ở bên kia nói: "Vẫn gọi là anh giai được mà, anh đẹp trai nào cũng là anh giai của em hết."

Giọng Tần Dĩ Hằng vô cùng trầm: "Triệu Tín."

Triệu Tín liền sợ hãi: "Em biết rồi, biết rồi, không gọi, không gọi nữa, gọi ông chủ Sở, designer Sở, thế được chưa anh?"

Tần Dĩ Hằng: "Được rồi."

Triệu Tín: "Còn có việc gì nữa không ạ?"

Tần Dĩ Hằng: "Hết rồi."

Không chờ Triệu Tín cúp, Tần Dĩ Hằng đã dập điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!