Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa cảm thấy đêm nay Tần Dĩ Hằng hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói được là kỳ quái ở đâu.
Rõ ràng Tần Dĩ Hằng vẫn giống trước đây, rất kiệm lời, vẻ mặt cũng không có nhiều cảm xúc. Song cậu cứ cảm thấy bầu không khí giữa cả hai khá khác thường.
Loại kỳ quái này không giống với sự xấu hổ lúc mới quen, nó là một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Cậu cảm thấy tâm trạng Tần Dĩ Hằng đang rất tệ.
Chẳng lẽ công việc thực sự có vấn đề?
Sở Nghĩa vừa nhai cá viên vừa suy nghĩ rồi làm bộ lơ đễnh hỏi:
"Gần đây công việc của anh thế nào ạ?"
Tần Dĩ Hằng nghe vậy thì buông thìa, ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt giống như không bắt sóng kịp.
Cũng phải, từ trước tới giờ đã khi nào cậu quan tâm đến công việc của anh đâu, quá đường đột nhỉ.
Ha ha. Sở Nghĩa suy nghĩ, vòng vo một chút:
"Chẳng phải anh nói trở về sớm hơn dự định à, nên em muốn hỏi việc đó có ảnh hưởng tới công tác bên kia của anh không."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: Không.
Sở Nghĩa cúi đầu, tiện thể nhỏ giọng hỏi:
"Công việc vẫn thuận lợi chứ ạ?"
Tần Dĩ Hằng: Ừ.
Nếu không phải vấn đề công việc thì…
Sở Nghĩa lại thăm dò:
"Buổi tối có xảy ra chuyện gì không anh?"
Tần Dĩ Hằng lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Cái nhìn này không bình thường, anh thậm chí còn đang hơi cau mày.
Sở Nghĩa tưởng hành động thăm dò của mình đã bại lộ.
Tần Dĩ Hằng:
"Không xảy ra chuyện gì cả."
Sở Nghĩa dạ một tiếng.
Vào lúc cậu cảm thấy mình cần cân nhắc nhiều hơn, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên mở miệng:
"Em hy vọng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?"
Sở Nghĩa mụ mị mất mấy giây: Sao ạ?
Giọng Tần Dĩ Hằng rất trầm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!