Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tần Dĩ Hằng, người đàn ông này…
Tuyệt quá!
Là vì cậu chưa từng yêu đương nên mới dễ dính thính như vậy à?
Đã thế lại còn dính loại thính chẳng biết được thả kiểu gì của Tần Dĩ Hằng nữa?
Sở Nghĩa úp màn hình điện thoại xuống, đặt lên ngực, tự cảm nhận tiếng tim đập bình bịch chưa hề chậm lại của mình.
Một lát sau, cậu giơ đồng đồ đeo tay lên xem, phát hiện chỉ mới trôi qua mấy phút.
Từ ngày được Tần Dĩ Hằng tặng chiếc đồng hồ này, Sở Nghĩa vẫn luôn đeo nó, nhưng vì mùa đông quần áo quá dày nên khó để nhìn thấy. Hơn nữa, cậu lại không có thói quen xem đồng hồ, bởi thế ngay cả bản thân cậu cũng quên mất nó luôn.
Vậy tại sao giờ này cậu lại chợt nhớ ra?
Vì vừa nói chuyện điện thoại với Tần Dĩ Hằng xong nên cậu tiện thể nhớ đến đồ của anh.
Sau đó, cậu liền tiện thể nhớ tới cuộc đối thoại với Chương Khải vào buổi sáng…
Cuối cùng, cậu lại tiện thể nhớ đến Chương Khải.
Thế là Sở Nghĩa cầm điện thoại lên, chụp cái đồng hồ trên cổ tay, gửi cho Chương Khải.
Sở Nghĩa: Thế nào?
Năm phút sau, Chương Khải trả lời.
(*) Đây là cách nói về việc một người dùng mua sản phẩm về, sau đó chụp hình lại đăng lên mạng để khoe cho những người dùng khác xem, tiện thể tham khảo ý kiến của mọi người.
Sở Nghĩa: Đúng.
Sở Nghĩa: Chụp khoe.
Sở Nghĩa: Người anh em
Sở Nghĩa: Đây là tay tao.
Sở Nghĩa: Đã mua.
Làm bạn bè bao nhiêu năm, đương nhiên Chương Khải lập tức hiểu được điều Sở Nghĩa sắp nói.
Quả nhiên, Sở Nghĩa đã nhắn tới.
Sở Nghĩa: Chồng tao mua cho.
Sở Nghĩa tiếp tục: Trên tay anh ấy có một chiếc y hệt.
Sở Nghĩa: Là một đôi.
Sở Nghĩa: Không phải.
Sở Nghĩa: Mấy hôm rồi.
Sở Nghĩa: Trước hôm mày tới nhà tao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!