Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa dừng xe ở một cổng khác của Phi Vân Tower. Người như Tần Dĩ Hằng, vào giờ cao điểm thế này đương nhiên sẽ không cùng nhân viên của mình chen chúc trong một buồng thang máy, anh sẽ đi vào bằng một lối riêng.
Không có ý định rời đi ngay nên Sở Nghĩa hạ cửa kính xe xuống, định bụng chờ Tần Dĩ Hằng khuất hẳn khỏi tầm mắt mới khởi động xe.
Đúng vào lúc ấy, Sở Nghĩa nghe thấy có người gọi tên mình.
"Sở Nghĩa?"
Nghe tiếng, cậu liền thu ánh mắt đang bám theo bóng lưng Tần Dĩ Hằng lại, quay đầu nhìn về phía người kia.
Người tới: "Không ngờ lại đúng là anh, tôi đã bảo sao giống xe của anh thế, đúng là anh rồi."
Sở Nghĩa hạ kính xe xuống thêm một chút, nhìn người đàn ông lưng đeo ba lô, mặc áo khoác kéo khóa đang đi đến gần xe của mình, cười lấy lệ: "Trùng hợp quá."
Trùng hợp thật, thanh niên này chính là người Sở Nghĩa mới đi xem mắt vào tuần trước nữa, lập trình viên Triệu Trung Lương.
Triệu Trung Lương đã tới rất gần, thậm chí còn đặt một bàn tay lên khung cửa kính xe của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa thò đầu quan sát, phát hiện Tần Dĩ Hằng vẫn đang đứng ở nơi đó nhìn về phía bọn họ, có vẻ còn chần chừ chưa muốn đi vào.
Triệu Trung Lương còn đang nói chuyện: "Gần đây tôi bận quá, thường xuyên tăng ca đến ba, bốn giờ. Nhưng cô có gọi điện cho tôi, bảo cô đã giúp tôi nhắn với anh rồi." Triệu Trung Lương cười ha ha mấy tiếng: "Lần trước tôi đã nhắn tin cho anh đấy, anh còn chưa trả lời đâu."
Sở Nghĩa nhướng mày: "Đúng rồi, chắc do bận quá nên tôi quên mất."
Lúc này, Sở Nghĩa mới chợt nhớ tới tin nhắn mà Triệu Trung Lương nhắc đến. Người này chính là đối tượng xem mắt thích nói mấy lời sến súa, tin nhắn gần đây nhất của hắn hình như là anh là bảo bối tâm can tôi muốn nâng niu trong lòng bàn tay… gì đó, khiến Sở Nghĩa rùng mình, suýt nữa đã kéo vào mục spam.
Vô tình gặp được Sở Nghĩa, Triệu Trung Lương cảm thấy rất hưng phấn. Cậu ta đẩy kính mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ, như đang cân nhắc lựa chọn giữa Sở Nghĩa và việc không trễ giờ làm.
Nhưng rất nhanh, đầu óc của một lập trình viên đã giúp cậu ta đưa ra quyết định.
Triệu Trung Lương: "Tôi phải đi làm, tan tầm tôi sẽ gọi cho anh. Cuối tuần tôi rảnh, muốn hẹn anh…"
Sở Nghĩa ngắt lời cậu ta: "Không, giờ tôi đã…"
Triệu Trung Lương đột nhiên có điện thoại, vì di động đang ở trên tay nên cậu ta nghe máy ngay lập tức: "Alo."
Sở Nghĩa còn định nói tiếp, nhưng Triệu Trung Lương lại lùi về phía sau mấy bước, khoa tay múa chân chỉ vào điện thoại với Sở Nghĩa, ý bảo sẽ liên lạc lại sau.
Sở Nghĩa:???
Triệu Trung Lương lùi lại, vừa quay đầu, đột nhiên cậu ta bắt gặp một người chỉ có thể nhìn thấy trên ảnh chụp.
Triệu Trung Lương vội vàng bỏ điện thoại xuống, che microphone, cung kính nói: "Chào Giám đốc Tần."
Như sợ đến trễ bị trừ lương, chào hỏi xong, Triệu Trung Lương ngay lập tức chạy vào cổng chính, vừa chạy vừa nói vào điện thoại: "Mày có biết tao vừa gặp ai không? Tần Dĩ Hằng đấy!"
Triệu Trung Lương đã rời đi.
Tần Dĩ Hằng lại quay ra ngoài. Thực ra Sở Nghĩa cảm thấy anh không cần phải đi lại đây. Có lẽ vì thấy cậu gặp bạn, nên anh mới dùng thân phận người nhà để qua chào hỏi bạn bè của cậu thôi.
Quả nhiên, khi đến gần cửa sổ xe, Tần Dĩ Hằng liền hỏi: "Bạn à?"
Căn cứ vào nguyên tắc trung thực thẳng thắn trong hôn nhân, Sở Nghĩa lắc đầu: "Không phải bạn, là người quen ạ." Cậu suy nghĩ rồi bổ sung: "Cũng không hẳn, là đối tượng xem mắt hồi trước của em."
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhíu mày: "Xem mắt?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!