Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Chương Khải không để ý đến Tần Dĩ Hằng, điều này cũng không trách được. Tần Dĩ Hằng mặc tây trang, không nói lời nào, còn vắt một chiếc áo khoác dày trên tay, đứng trước cửa vô cùng khách sáo. Chương Khải lại quay lưng ra cửa, chỉ liếc nhìn một chút liền tưởng anh là khách hàng của Sở Nghĩa.
Bấy giờ Sở Nghĩa đã cởi áo của Chương Khải ra, nhanh tay đưa lại cho hắn. Thấy hắn không cầm, cậu đành phải vắt lên thành ghế.
Sở Nghĩa cười với Chương Khải, vừa bước đi vừa vươn tay về phía cửa.
Hắn ngừng một chút, đột nhiên Ồ một tiếng.
Sở Nghĩa: …
Quen Chương Khải lâu như vậy, sao cậu có thể không biết tiếng ồ này của đối phương có ý gì.
Thấy trai đẹp.
Vì đề phòng Chương Khải sẽ làm ra chuyện khác người, Sở Nghĩa lập tức đi tới đứng cạnh Tần Dĩ Hằng.
"Giới thiệu một chút," Sở Nghĩa nói với Chương Khải:
"Đây là chồng tao, Tần Dĩ Hằng." Rồi cậu quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng:
"Bạn em, Chương Khải."
Khi Sở Nghĩa nói chuyện, Tần Dĩ Hằng hết sức tự nhiên cầm chiếc áo đang vắt trên tay khoác lên người cậu.
Sở Nghĩa cũng phối hợp với Tần Dĩ Hằng, xỏ tay vào trong tay áo một cách thật tự nhiên.
Tiếp đó, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Nhưng lúc Tần Dĩ Hằng cài khuy cho Sở Nghĩa, cậu có vẻ hơi mất tự nhiên, vẻ mặt giống như hơi kinh ngạc khi được quan tâm đến vậy.
Sau đó, cả hai bắt đầu nói chuyện.
Sở Nghĩa:
"Sao anh lại tự mang áo tới ạ?"
Tần Dĩ Hằng:
"Vừa lúc tôi có thời gian."
Sở Nghĩa:
"Vậy áo khoác ở đâu ra?"
Tần Dĩ Hằng: Về nhà lấy.
Sở Nghĩa:
"Anh về nhà ạ? Phiền anh quá rồi."
Tần Dĩ Hằng lườm Sở Nghĩa:
"Thế sau này em còn dám không?"
Sở Nghĩa lập tức trả lời: Không ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!