Tuy rằng bây giờ nhà Tưởng Tinh nghèo rớt, nhưng thái độ sống thì vẫn rất được y chú ý.
Đến thăm nhà chưa bao giờ đi tay không, lúc này sáng sớm qua đây, y xách theo một hộp điểm tâm nóng hổi mới ra lò và cái bình rượu trái cây, đầy ăm ắp rất đâu ra đấy
Tô Hàn dẫn y vào viện, Tưởng Tinh thân thiết chảo hỏi đám đoàn tử.
Mạch mập hiền lành đảm đang nhất, tiến lên tiếp nhận điểm tâm và rượu trái cây, Tưởng Tinh còn dặn dò nó:
"Điểm tâm mới ra lò vẫn còn nóng hổi, trực tiếp bày ra đĩa là được, rượu trái cây kia là bà nội ta tự tay ủ, độ cồn rất thấp, ba nhóc các ngươi cũng giữ lại một dùng đi."
Những linh vật này tuy rằng không cần ăn gì, nhưng ngâm trong rượu cũng xem như là một loại hưởng thụ, nhất là thuộc hệ thực vật như mạch mập đây.
Không ngờ còn mang cả quà cho chúng nó, đám đoàn tử vô cùng vui vẻ, từng đứa nhích nhích tới, đứng trước mặt Tưởng Tinh líu la líu lo.
Tưởng Tinh từ trước đến nay luôn vỗ ngực tự xưng là nam nhân chân chính, tuy rằng bị moe đến mức có chút tâm hoa nộ phóng, nhưng vẫn hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nói:
"Tuy độ cồn thấp, nhưng cũng đừng ngâm lâu quá."
Đám đoàn tử cùng nhau gật đầu đong đưa cái tai, trực tiếp khiến cho tâm can Tô Hàn và Tưởng Tinh nhộn nhạo không yên.
Tô Hàn bị gió lạnh thổi một ngày lại thức trắng đêm trong sòng bạc, giữa chừng chỉ ăn mấy viên đường đậu, quả thực bụng cũng hơi đoi đói.
Lúc này nhìn thấy điểm tâm nóng hầm hập nhất thời miệng không kìm được, không khách khí ăn luôn.
Tưởng Tinh rất kinh ngạc:
"Sao lại đói đến mức này?"
Tô Hàn không muốn nhớ lại chuyện vòng quanh thế giới một ngày một đêm kia nữa.
Tưởng Tinh nói:
"Ngươi ăn chậm chút, thực sự đói như vậy thì để ta đi tìm chút đồ ăn cho ngươi, điểm tâm ăn không no được."
Không cần, Tô Hàn ăn nửa hộp điểm tâm lại uống mấy chén rượu trái cây xong đã thoải mái hơn,
"Điểm tâm ăn ngon lắm."
Tưởng Tinh đắc ý nói:
"Tất nhiên rồi, cửa hàng điểm tâm của nhà này rất nổi tiếng đó, Tần Trăn cũng thích ăn điểm tâm ở đây."
Tô Hàn đã hiểu, chắc hẳn đây là mua chút điểm tâm cho lão công tiện đường lấy cho hắn một phần.
Tô Hàn liếc nhìn y hỏi: Có việc hử?
Mới sáng sớm như vậy đã mò đến đây, suy cho cùng không thể nào chỉ vì đặc biệt mang đồ ăn tới cho hắn đâu ha?
Nét mặt Tưởng Tinh có chút xấu hổ, do do dự dự nửa ngày mới lên tiếng: Cái đó…
Tô Hàn nhìn y, có thể khiến cho con khỉ lộ ra vẻ mặt này, chín phần mười là có liên quan tới Tần Trăn.
"Sao vậy? Ngươi và Tần Trăn không phải nói rõ ràng hết với nhau rồi sao?" Dựa theo kịch bản, hai bên hiểu lòng nhau rồi không phải nên củi khô lửa bốc đốt lên luôn, từ nay về sau dính như keo không xuống giường được à?
Hiển nhiên Tưởng Tinh cũng có chút khó mở miệng, nhưng y thực sự không tìm được ai để giãi bày chuyện này cả, hạ quyết tâm cái liền nói ngay:
"Ta luôn cảm thấy Tần Trăn có gì đó không đúng lắm."
Tô Hàn: Ừ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!