Chương 4: (Vô Đề)

Cuối cùng, Tô Hàn vẫn cùng Thẩm Tiêu Vân tay xách nách mang lên Cửu Huyền Tông, trở thành tân đệ tử của Thập Tam Phong.

Vì sao lại dùng từ cuối cùng này ư? Bởi vì quá trình để đạt được kết quả này thực sự là vô cùng lận đận lẫn ngoài ý muốn!

Đầu tiên, Tưởng Thất Nương đánh chết cũng không chịu đưa con trai bảo bối của mình lên Khí Phong kia. Tô Cảnh Thần tốt xấu gì cũng là tộc trưởng Tô gia, trong tay có chút thế lực, mấy ngày nay vì việc "nhập học" của thằng con trai mà chạy đôn chạy đáo, hối lộ từ trên xuống dưới, chỉ để giúp Tô Hàn "chuyển Phong". Cho dù không đi được đến Cực Phong và Thượng Phong, thì nói thế nào cũng phải đưa hắn đến Trung Phong.

Đối với việc này các vị chưởng sự của Cửu Huyền Tông cũng chả biết phải làm thế nào, tông môn nhiều quy củ, cho dù Tô Cảnh Thần có đưa lên toàn những thứ tốt, bọn họ cũng chẳng dám động tay vào chuyện này.

Cực Phong không thể chọc vào, Thượng Phong cũng chẳng thể chạm đến, nhưng cũng không thể coi thường Trung Phong, dù sao Trung Phong chiếm số lượng lớn nhất, nhân số nhiều nhất, thuộc về lực lượng trung kiên của tông môn, nếu thực sự đưa một hài tử đến Ngự Hỏa Thuật cũng không biết như Tô Hàn lên đó, e rằng sẽ gây chấn động, đến phiên Chấp pháp đường đi tra xét, chỉ sợ gánh không nổi tội.

Cho nên chả ai dám ôm đồm việc này, Tô Cảnh Thần không phục, tiếp tục tìm cách khác, rốt cục có tên chưởng sự tham tài mắt đảo láo liên nói: "Không bằng đưa Tô thiếu gia đến Hạ Phong?"

Tô Cảnh Thần ở nhà là tên thê nô, nhưng bên ngoài lại là người nóng tính, không nói hai lời liền đánh chưởng sự này một trận: "Mẹ ngươi chứ Hạ Phong, sao ngươi không đưa con ngươi đi làm tạp dịch!"

Sau trận đánh này, chuyện "chuyển Phong" triệt để đi tong.

Tô Hàn an ủi cha nương nhà mình: "Thập Tam Phong cũng rất tốt mà, ít người yên tĩnh, tài nguyên cũng không thiếu, nếu chăm chỉ tu hành thì cũng tốt như nhau thôi."

Tưởng Thất Nương vẫn còn thở ngắn than dài, Tô Cảnh Thần không hổ là người làm đại sự, đấm tay vào lòng bàn tay quyết định: "Cũng được, đến Thập Tam Phong, phụ thân giúp con tinh lọc Phong môn, tất phải khiến cho Khí Phong biến Kỳ Phong!"

Tô Hàn: Cứ luôn có một dự cảm không được tốt lắm…

Tô gia bên này ầm ĩ, Thẩm gia cũng sục sôi không kém.

Thẩm Tiêu Vân vốn nên là thiếu niên thiên tài tiến vào Cực Phong thế nhưng lại chủ động yêu cầu đến Thập Tam Phong, Thẩm phụ Thẩm mẫu tỏ ý: không thể chấp nhận!

Thẩm Tiêu Vân nhìn hàm hậu thành thật, nhưng khi đã bướng lên thì có mười con trâu cũng không kéo lại nổi. Thẩm mẫu khóc lóc, Thẩm phụ cứng rắn, sau đó trực tiếp trình diễn màn đấu võ, hắn cũng cắn răng chịu đựng, mày không hề nhíu, đánh chết cũng không chịu sửa miệng.

Điều này khiến Thẩm phụ sầu ơi là sầu, sau đó còn muốn cứ trực tiếp trói gô hắn đưa lên Cực Phong, kết quả tiểu tử này mở miệng chính là: "Hoặc để con đến Thập Tam Phong, hoặc con sẽ rời khỏi Cửu Huyền Tông!"

Hắn vừa nói xong, Thẩm phụ Thẩm mẫu lập tức nhớ tới hai thằng con trai nhà Tô gia kia, lập tức nguôi giận, không dám kích thích hắn.

Hai người ca ca của Tô Hàn chính là "truyền thuyết" của thành Long Trung, lực uy hiếp mười phần, Thẩm phụ rất sợ thằng con mình cũng học theo… vừa nghĩ đến đó…

Hắn cũng không có lòng dạ sắt đá như Tô Cảnh Thần, hắn chỉ có đúng một đứa con bảo bối này, nếu thực sự như vậy… hắn chả thiết sống nữa!

Vì thế Thẩm Tiêu Vân liền trở thành thiếu niên đặc biệt đầu tiên từ trước tới nay từ bỏ Cực Phong lựa chọn Thập Tam Phong.

Việc này, Tô Hàn cũng đã từng nghiêm túc khuyên bảo.

Nhưng Thẩm Tiêu Vân hăm hở nói: "Ai bảo Thập Tam Phong không thể xuất nhân tài? Ta càng muốn ở đó làm ra một phen thành tựu, khiến bọn họ tâm phục khẩu phục!"

Thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, Tô Hàn ngắm ngắm vết xanh xanh tím tím do bị Thẩm phụ đánh trên lưng hắn, cân nhắc một chút: bỏ đi, đừng nói là Khí Phong, cho dù là địa ngục vực sâu, có hắn ở đây, Thẩm Tiêu Vân cũng chỉ có thể lên như diều gặp gió, chạm đỉnh trời xanh.

Hai thiếu niên lên Thập Tam Phong, thật đúng là không cảm thấy khác biệt chỗ nào, theo thường lệ đi lĩnh quần áo màu đen thuần đại biểu cho Thập Tam Phong ở sơn môn, ngoài ra còn có một thanh kiếm gỗ, một quyển công pháp cơ sở, cùng với một tấm ngọc bài đại biểu cho thân phận đệ tử tông môn.

Thu xếp ổn thỏa xong xuôi, ngày hôm sau hai người đến Trung Cốc nhận nhiệm vụ.

Hình thức dạy học của Cửu Huyền Tông là kiểu nuôi thả, trừ bỏ đệ tử ở Cực Phong có đãi ngộ đặc biệt ra, các Thượng, Trung, Hạ Phong đều phải tự lực cánh sinh, sau khi nhập môn có thể đi lĩnh nhiệm vụ để đổi lấy điểm cống hiến cho môn phái, tác dụng của điểm cống hiến cực nhiều, có thể dùng để đến lớp nghe giảng, cũng có thể đổi công pháp và bí thuật, thậm chí khi tích lũy được đến một điểm số nhất định, còn có thể lựa chọn sư tôn, chính thức bái nhập tông môn.

Nói tóm lại, muốn sống yên ở tông môn, điểm cống hiến cho môn phái là không thể thiếu, mà con đường để lấy được thứ này chính là nhiệm vụ tông môn, cho nên sau khi nhập môn việc nhất định phải làm đó chính là đến Trung Cốc lĩnh nhiệm vụ.

Tuy Thẩm Tiêu Vân vào Thập Tam Phong, nhưng mục đích chính của hắn là che chở Tô Hàn cùng nhau tu hành, đương nhiên sẽ không bỏ bê lười biếng, ngược lại nghị lực dồi dào, nhiệt tình đầy đủ.

Sáng sớm hai người liền thu thập xuất môn, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, một bóng dáng lén lút chợt vụt qua.

Thẩm Tiêu Vân nhạy bén, đứng khựng lại, lạnh lùng nói: "Ai!"

Không người đáp lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!