Có đôi khi Tưởng Tinh cảm thấy, Tần Trăn ngàn tốt vạn tốt, nhưng thi thoảng tính tình lại không tốt lắm, y cũng không biết đã sai chỗ nào, mà chọc cho người ta xù lông…
Đáng thương Tưởng Tinh càng bày ra vẻ mặt vô tội, cơn tức của Tần Trăn càng lớn, hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi, thảo nguyên lại bắt đầu xảy ra chuyện.
Yên ổn trong thời gian một bữa cơm, đột nhiên có vô số bức tường cao đột ngột từ dưới đất chồi lên, từng bức từng bức thẳng tắp san sát nhau, chẳng bao lâu đã chia cắt một mảnh thảo nguyên rộng lớn.
Một đống người né tránh tường cao, ước chừng nửa khắc sau, bọn họ đã hiểu.
Thảo nguyên lớn như vậy ấy thế mà đã biến thành mê cung!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sụp đổ lại bắt đầu, nhưng lúc này lại chỉ có mặt đất phía sau lưng sụp đổ, như muốn thúc giục bọn họ: Hoặc là vào mê cung mới xuất hiện kia hoặc là té xuống mất đi tư cách.
Nhưng lại không thể tùy tiện xông loạn, dù sao nếu vào ngõ cụt, nếu đường rút lui sụp đổ thì coi như không ra ngoài được!
Tiếc rằng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, đám Tô Hàn co cẳng chạy, Tần Trăn và bọn họ bị nhốt cùng nhau, người trước người sau nối đuôi nhau mà chạy.
Đoàn người mười người, khí thế ngất trời, đáng tiếc chỉ chạy hơn mười bước, đã đối mặt với một ngã rẽ.
Một con đường chia thành ba lối, trái giữa phải, rốt cuộc đường nào mới là chính xác?
Mặt đất sau lưng đột nhiên ngừng sụp đổ, phỏng chừng là đang cho bọn họ thời gian chọn lựa, Tần Trăn xung phong mở miêng nói trước: Bên trái.
Quân Báo nói:
"Sai thì sẽ mất đi tư cách."
Tần Trăn nói chắc nịch:
"Đi thôi, không sai đâu."
Thấy hắn tự tin như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên trái, nhìn lâu, cảm thấy bên trái hình như đúng.
Vào lúc này, Tô Hàn lên tiếng: Bên phải.
Hả?Tưởng Tinh chớp mắt nói, Có chắc không?
Tô Hàn nghiêm túc gật đầu: Chắc chắn.
Lần này hỏng rồi, hai đội, hai giọng nói, rốt cuộc nghe ai đây?
Thoạt nhìn hình như nên nghe Tần Trăn, dù sao Tần Trăn cũng rất quen thuộc với bí cảnh Tả Vân, tuy rằng thử luyện ở đây không lần nào bị lặp lại, nhưng chưa biết chừng sẽ có cái thứ huyền diệu khó giải thích như kinh nghiệm
"ghi nhớ trong thân thể" gì gì đó tồn tại…
So sánh mà nói, Tô Hàn lần đầu tiên tiến vào, chưa có kinh nghiệm thì không đáng tin lắm.
Thẩm Tiêu Vân cân nhắc một chút, không hề thiên vị trúc mã nhà mình, hắn hỏi hai người:
"Các ngươi phán đoán phương hướng thế nào?"
Thiên kiêu Thượng Nhất Phong và củi mục Thập Tam Phong trăm miệng một lời: Trực giác.
Mọi người: … Ai cho các ngươi cái tự tin chỉ dựa vào trực giác mà cứ chắc chắn như vậy!
Tuy Tần Trăn và Tô Hàn trên phương diện dùng trực giác là anh hùng đồng chí hướng, nhưng tiếc rằng kết quả trực giác của bọn họ lại trái ngược hoàn toàn.
Cũng may mặt đất phía sau còn chưa bắt đầu nứt toác, bọn họ còn có thời gian ở đây xoắn xuýt.
Lâm Tiểu Phi vẫn núp ở phía sau lộ đầu ra nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!