Ngay đêm đó, Tô Hàn dựng lên một cái bàn vuông, sắp xếp ghế, mang bộ bài ma tước ra, kêu ba đoàn tử ngồi xuống.
Đám đoàn tử mờ mịt không hiểu:
"Đại nhân, định làm gì thế ạ?"
Tâm trạngTô Hàn rất tốt:
"Đánh bài, rất vui đó."
Hắn nói sơ qua về quy tắc một lượt, ba đoàn tử đều rất thông minh, lập tức hiểu ngay.
Tô Hàn lại lấy một ít linh thạch ra: Đây là tiền cược. Vừa nói vừa phân chia cho ba đoàn tử.
Nhưng kỳ thực đám đoàn tử chả có hứng thú gì với linh thạch, bọn nó quan tâm chỉ là chuyện có thể gần gũi với Tô Hàn mà thôi.
Bởi vậy từng người nóng lòng muốn thử, cho dù chưa có mọc tay, thì có thể dùng mầm ngốc và vành tai cũng đủ vui đến khí thế ngất trời.
Toàn bộ quá trình Tô Hàn luôn duy trì nụ cười mê mẩn: đoàn tử thật đáng yêu, đôi tai dễ thương quá, vụng về sờ bài thiệt là cừ…
Nhưng một canh giờ sau, ba đoàn tử lại bắt đầu sợ rồi…
Hắc đoàn tử: Hòa bài…
Bạch đoàn tử: Tự mạc…
Mạch mập:
"Cống thượng khai hoa…"
Tô Hàn: Tiếp tục. Song, linh thạch trên bàn Tô đại thần đã thua sạch rồi, cho nên hắn lại lấy thêm một ít từ trong túi Càn Khôn ra…
Lại tiếp nửa canh giờ nữa trán hắc bạch đoàn tử túa mồ hôi cả rồi! Bọn nó liều mạng dâng bài, vì để mình không thể thắng thậm chí không tiếc hủy cả bài, bỏ tướng, đáng thương… đến tận khi bài hỏng, Tô đại thần cũng chưa từng thắng được ván nào!
Nói thật, nếu như không phải Tô Hàn dạy bọn nó quy tắc bài ma tước thì bọn nó đã cho rằng chủ nhân không biết chơi bài!
Lại qua một canh giờ, nhóm đoàn tử đành từ bỏ trị liệu ─ vận may cạn kiệt này.
Bọn họ thay phiên thắng, Tô Hàn thua liên tiếp.
Hết lần này đến lần khác thua thê thảm như vậy, nhưng Tô Hàn vẫn rất vui vẻ, khóe miệng cười không ngừng, cả người phơi phới, nếu có người tới bên cạnh, nhất định sẽ cho rằng người thắng cả đêm nay chính là Tô Hàn mà không phải ba nhóc đoàn tử kia.
Trời tờ mờ sáng, mạch mập đáng thương nói:
"Đại nhân… linh thạch của ngài…" Hết rồi hết rồi, hết sạch rồi! Tiền tiêu vặt mà Tô gia lắm tài nhiều của cho bảo bối nhi tuyệt đối không ít, nhưng cũng không bù lại nổi số tiền hắn thua cả đêm!
Vẫn nói luyện tinh thuật có bảy phần là dựa vào số phận, Tô Hàn thân là luyện tinh thánh sư một thời, dùng thực lực chứng minh lời này là vớ vẩn.
Chơi một đêm, đám đoàn tử cũng mệt mỏi, Tô Hàn ngồi thâu đêm, thân thể cũng hơi cứng ngắc, hắn đứng lên duỗi lưng nói:
"Khi nào rảnh chơi tiếp."
Hắc đoàn tử rất căng thẳng:
"Những linh thạch này…" Trước mặt mỗi đứa chúng nó chồng cả một đống lớn, nhưng mấy thứ này chúng nó cũng không cần.
Tô Hàn cười nói:
"Lần tới ta sẽ thắng lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!