Thật ra đi nghe giảng một lát thì cũng chả sao, Tô Hàn rất thích luyện tinh thuật, nếu không cũng sẽ không luyện một năng lực xảo quyệt hà khắc lên đến trình độ cao nhất như vậy.
Có điều nghe giảng thì dễ, sợ nhất thực hành, lỡ như thầy bảo bọn họ diễn tập ngay tại đó… Tô Hàn lo lắng các đệ tử Luyện Tinh Điện không chịu nổi đả kích, ngộ nhỡ nghĩ không thông từ đó bỏ luyện tinh, vậy thì tội lỗi quá.
Nhưng không đến Luyện Tinh Điện cũng không ổn, chưa tính đến chuyện váy áo của Tưởng Thất Nương trong mười năm tới, chỉ riêng việc vì kiếm một cơ hội như vậy cho hắn Tô Cảnh Thần đã phải chạy đôn chạy đáo nhún nhường nhờ vả, hắn liền chẳng thể nào mặc kệ không quan tâm.
Thế nhưng tu vi thì có thể áp chế, chứ mấy thứ như xúc cảm luyện tinh này, vô cùng huyền diệu khó lường, đa phần liên quan đến vận may, nếu đã hình thành thì khó mà thay đổi, muốn nâng cao đã cực khó, còn như hạ thấp ─dù có là gia tài bạc triệu hay kẻ khùng điên thì cũng chả não tàn tới mức muốn hạ thấp.
Đột nhiên, Tô Hàn nghĩ tới một chuyện:
"Nếu như cần thực hành, ngươi tới giúp ta được không?"
Hắn đang nói với Tô Băng.
Luyện tinh là kỹ năng có một không hai của Tô Hàn, Tô Băng không có hứng thú với những thứ này, nên chả biết mảy may tí gì.
Chỉ cần Tô Băng đồng ý, đến lúc đó có thể thay người ra sân, dễ dàng giải quyết.
Nhưng Tô Băng trước giờ không phải người dễ nói chuyện: Không muốn.
Tô Hàn cũng chả bất ngờ.
Tô Băng uể oải bổ sung một câu:
"Để ta luyện tinh, tối thiểu phải là thiên phẩm."
Đáng tiếc toàn bộ Long Trung Sơn mạch này chỉ có vài mống thiên khí, ngoài được gác lên cao cung phụng thì cũng chỉ còn lại hai thanh hắc bạch song kiếm đã biến thành hai cục tròn tròn… mà tỷ lệ thành công của Tô Băng khi luyện tinh thì cao đến 0%!
─Hắn đây không phải muốn luyện tinh, mà là muốn mưu sát manh vật!
Việc này tất nhiên không thể đồng ý, Tô Hàn biết chẳng thể trông cậy vào y.
Song Tô Hàn cũng không lo lắng lắm, quả thực hắn đã quá quen thuộc với luyện tinh thuật, dốc hết trân bảo ở mấy đại lục để luyện thành kỹ năng, không phải nói quên là có thể quên, chỉ cần tìm được cảm giác, không chừng hắn có thể luyện tinh ngược chiều.
Ngày hôm sau hắn xuất phát đến Luyện Tinh Điện dưới chân núi Đệ Thất Phong.
Đệ Thất Phong thuộc Trung Nhất Phong, vậy nên có không ít đệ tử áo xanh lui lui tới tới, bộ đồ màu đen này của Tô Hàn lẫn trong đám người quá bắt mắt luôn.
Vì Luyện Tinh Điện không coi trọng tư chất, cho nên cũng có khá nhiều đệ tử áo xám của Hạ Phong đến đây, khiến Tô Hàn ngạc nhiên nữa là, hắn ấy vậy mà nhìn thấy ngoài hắn ra còn thêm một đệ tử áo đen nữa.
Đó là một thanh niên thân hình uy vũ, rất cao lớn, mặt mũi lạnh lùng cứng rắn, một vết sẹo gai mắt kéo dài từ bên tai hắn xuống thẳng tuột bên trong lớp áo.
Đệ tử áo đen này vừa xuất hiện, mọi người lập tức lui sang nhường đường, mặt mày sợ sệt, như hận không thể trốn xa trăm tám ngàn dặm vậy, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc ngó hắn.
Tô Hàn chỉ nhìn lướt qua liền phát hiện nam tử mặc bộ đồ đen này có tu vi rất cao, không ngờ đã là Luyện khí đại viên mãn, khó có được nữa là tư chất còn cao tuyệt, đơn linh căn hệ lôi dồi dào có thể coi như là thiên kiêu trong thiên kiêu rồi.
Nhưng một nam nhân như vậy lại bị ném đến Khí Phong.
"Trời ơi, tránh xa chút đi, muốn sống thì mau mau tránh xa chút!"
"Nếu biết trước hôm nay"bạo quân
"xuống núi, ta đã không ra khỏi cửa rồi!"
"Hình như ta lỡ nhìn hắn một cái, không biết hắn có nổi điên lên đánh chết ta hay không đây!"
Một đống người bên cạnh Tô Hàn líu ra líu ríu, giọng tuy nhỏ, nhưng do Tô Hàn đứng gần nên nghe chẳng sót chút gì.
Bạo quân? Là thanh niên cao lớn đó sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!