Chương 22: (Vô Đề)

Tuy Giang Ninh Tiển cảm khái như vậy, nhưng sự thực chuyến đi này của bọn họ có thu hoạch rất phong phú.

Dù vô duyên với pháp khí thiên phẩm, nhưng thử đồng loạt mở đống túi Càn Khôn núc ních của họ ra, chưa biết chừng có thể khiến cho hơn nửa số người trong Cửu Huyền Tông phải thèm đỏ mắt, nảy sinh ý đồ giết người cướp của cũng nên.

Tuy Thẩm Tiêu Vân ngủ cả đường, nhưng bọn Giang Ninh Tiển vẫn phân chia đồ hợp lý, dựa theo nhu cầu của từng người mà ưu tiên chia chác, Thẩm Tiêu Vân đương nhiên cũng phải có một phần của cải trên trời rơi xuống này.

Giang Ninh Tiển chọn phần lớn nhất đưa Tô Băng.

Tô Băng tỏ vẻ ghét bỏ.

Giang Ninh Tiển không hổ là người có tài ăn nói nhất:

"Những thứ này đều là những thứ thích hợp cho Tô Hàn tu luyện…" Uyển chuyển nghĩa là, tiền bối ngài đương nhiên không cần đến những thứ rác rưởi này, nhưng tiểu bằng hữu Tô Hàn thì vẫn cần được quan tâm..

Tô Băng nheo mắt, ánh mắt nhìn hắn lạnh đi:

"Thứ hắn muốn, ta sẽ cho hắn."

Chu Khả Khả đang bên kia kiểm kê gia sản hít một hơi, thiếu chút nữa kích động kêu ra tiếng.

Giang Ninh Tiển khựng lại, nghĩ nghĩ một lát cũng cảm thấy mình định vỗ mông ngựa nhưng vỗ tới vó ngựa rồi, tiền bối chuẩn bị cho Tô Hàn toàn là pháp khí thiên phẩm, mấy thứ này trong mắt quả thực không đáng được bày lên bàn.

Vì vậy bốn thiếu niên liền hài hòa hữu hảo chia đều chiến lợi phẩm.

Lúc Tô Hàn tỉnh lại, Giang Ninh Tiển soạn ra một lời giải thích để gạt hắn.

Tô Hàn vốn cái gì cũng biết, nhưng để tránh phiền toái, hắn vẫn giả vờ như một tiểu bạch thỏ mê mang gật đầu bị đám nhỏ này dắt mũi lừa gạt.

Giang Ninh Tiển thở phào, thuận tiện cảm khái: người ngốc có ngốc phúc.

Chu Khả Khả đã đặt thêm cho Tô Hàn một chuỗi thuộc tính: Da trắng mỹ mạo khôn khéo đáng yêu được sủng ái ngốc manh thụ.

May mà Tô Hàn không biết đọc suy nghĩ, bằng không Chu đại tiểu thư sẽ được tự mình thể nghiệm thử ý nghĩa chân thật của câu

"Tại sao hoa lại đỏ như vậy, chỉ vì máu ngươi chảy thành sông".

Toả Bảo Trận bị phá, tiểu thế giới cũng biến mất theo, lúc bọn họ mở mắt ra lần nữa, đã xuất hiện ở tầng ba Tàng Bảo Các.

Chờ đợi bọn họ là chưởng tọa mười hai Phong của Cửu Huyền Tông.

Chưởng tọa Cực Nhất Phong Từ Phong là người mở lời đầu tiên:

"Các ngươi vẫn bình an chứ?"

Giang Ninh Tiển hành lễ:

"Bái kiến chưởng tọa."

Từ Phong khoát tay nói: Đứng lên đi. Tuy hắn hỏi tình trạng thân thể bọn họ trước, nhưng đồng tử láo liên bốn phía hiển nhiên thứ quan tâm hơn là tung tích của pháp khí thiên phẩm.

Giang Ninh Tiển cũng không lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề:

"Đệ tử không gặp được thiên khí, chỉ đi vòng vèo không mục đích trong tiểu thế giới một hồi, sau không hiểu tại sao lại quay trở lại Tàng Bảo Các."

Trước khi họ ra ngoài đã thỏa thuận lời giải thích xong xuôi, tuy hơi mập mờ, nhưng không ai có thể kiểm chứng.

Dẫu sao tiểu thế giới cũng phong bế hoàn toàn, Toả Bảo Trận lại chỉ cần chưa đi vào thì tuyệt đối không biết đến tồn tại của nó… Hơn nữa được Tô Băng dặn dò, ba thiếu niên càng không dám nói thật chân tướng ra.

So sánh với chưởng tọa mười hai Phong hay thậm chí là lão tổ Cửu Tông, Tô Băng cũng tuyệt đối là cường giả áp đảo bên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!