Giết chóc càng nhiều, hủy diệt càng nhiều, sụp đổ càng nhanh.
Thuật pháp quay ngược thời gian này là do Tô Hàn sau vô số lần thất bại mới lĩnh ngộ ra, lúc đó hắn cho rằng chỉ cần có thuật pháp này nhất định có thể ngăn cản Tô Băng.
Nhưng kết quả lại càng bết bát hơn.
Tô Băng phá hư, Tô Hàn chữa trị, khiến cho vốn nên chỉ một lần phá hư biến thành vô số lần.
Cũng khiến hủy diệt tới nhanh hơn, đừng nói là ngăn cản, đây hoàn toàn là thêm dầu vào lửa.
Cho nên, trừ phi bất đắc dĩ, Tô Hàn không muốn dùng đến thuật pháp này, vì đây là uống rượu độc giải khát, giải quyết được vấn đề nhưng tác dụng phụ mang tới lại đếm không xuể.
Trước khi tiến vào cánh cửa thứ chín, Tô Băng nói với thiếu niên bên cạnh rằng:
"Lát nữa cách xa ta một chút."
Nhóm thiếu niên đã cực kỳ sủng bái kính nể lại thêm bảo sao nghe vậy với y, lúc này không hỏi thêm gì, như gà con mổ thóc đáp: Vâng.
Tô Băng nghĩ nghĩ một lát, lại dặn:
"Dù đã giải quyết xong hết đống bên trong cũng không được tới gần ta."
Mặc dù ba người đều rất mông lung, những vẫn nhu thuận hiểu chuyện gật đầu đồng ý.
Tô Băng mỉm cười:
"Tuy có hơi ngốc, nhưng rất thức thời."
Tô Hàn: … Mặc dù biết y đang khen người ta, nhưng lời khen như vậy, cho âm một vạn điểm e rằng vẫn chưa đủ thấp.
Cũng may Tô Băng nói trong thức hải, bằng không trái tim ba thiếu niên khẳng định vỡ vụn như thủy tinh, nhất thời tức giận chưa biết chừng sẽ mưu triều soán vị, tụ tập lại trừng trị tên bạo quân không nói lý này.
Cánh của cuối cùng trong Tỏa Bảo Trận, sau khi mở ra sẽ xuất hiện từng trận gió âm hàn cuồn cuộn, tràn ngập sương đen mang theo mùi chết chóc, đám Giang Ninh Tiển cách khá xa, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, bầu không khí khiến người ta ngạt thở, khiến da đầu tê dại, khiến người ta tự nhiên dâng lên nỗi sợ hãi khó hiểu.
Chu Khả Khả dù sao cũng chỉ là một cô nương, gan nhỏ, trợn to mắt nhìn, nét mặt có vẻ vẫn rất bình thường, nhưng đôi chân dưới làn váy đã run lẩy bẩy.
Mà hai cậu thiếu niên bên cạnh cũng là Bồ Tát bùn qua sông, thân mình còn lo chưa xong, căn bản không thế phân tâm giúp đỡ nàng.
Tô Hàn khẽ nhíu mi: Quỷ tu?
Tô Băng nói:
"Đoán chừng là bị trấn áp ở đây, lâu rồi chưa thấy quỷ tu." Lời vừa nói ra, mắt y híp lại, ánh lên màu đỏ tươi.
Tô Hàn định nói rồi lại thôi.
Tô Băng nói:
"Cái bệnh đa sầu đa cảm này của ngươi nên sửa đi. Tính tình âm u tàn nhẫn, thích giết chóc lại thích ăn thịt người mới là quỷ tu, gà mờ như Tô Xuyên không tính."
Tô Hàn vì cái tên này mà gợi nhớ đến ký ức đã từ rất lâu xa xôi trước kia, một ký ức không mấy tốt đẹp, thế nhưng lại không thể nào quên… hắn cau mày, không nói một lời.
Tô Băng cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân bước vào cửa thứ chín. Y không hề bị ảnh hưởng bởi màn sương đen âm u, hành động tự nhiên, thoáng như nhàn tản đi dạo trong vườn hoa, đừng nói sợ hãi, chỉ thấy ung dung thoải mái mà thôi.
Như Tô Hàn nói, thủ vệ của cánh cửa cuối cùng này là một tên quỷ tu bị trấn áp vô số năm gần như đã phát điên.
Quỷ tu cũng là người, chẳng qua là lựa chọn một nhánh tu hành cực đoan tàn nhẫn nhất, cũng bởi vì công pháp tà quỷ mà từ từ đánh mất nhân tính, biến thành một quái vật không còn bề ngoài nhân loại.
Tu vi của quỷ tu này thâm hậu, đã có cảnh giới Quỷ Anh hậu kỳ, hơn nữa gã bị áp chế quá lâu, nên đã có phần điên cuồng, vừa nhìn thấy sinh linh, lập tức trở nên hung bạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!