So sánh giữa việc bị vô số pháp khí coi như bánh ngọt mà gặm và bị đôi song kiếm xấu phát khóc bám đuôi, Tô Hàn lựa chọn cái sau.
Xấu thì cũng có xấu chút, cùng lắm thì để chúng nó theo đằng sau, không lượn lờ trước mặt, tạm thời còn chịu được.
A Hắc A Bạch không biết suy nghĩ trong lòng Tô Hàn, chúng nó chỉ cho rằng vị thần minh đại nhân này rốt cuộc coi trọng chúng nó, chịu dẫn chúng nó về nhà.
Hai gia hỏa cô đơn lẻ loi cả ngàn năm rưng rưng giọt lệ, chỉ cảm thấy kiếm sinh viên mãn, vững lòng tin rằng chỉ cần đi theo vị đại nhân này, không lâu nữa là có thể xưng bá thế giới, vấn đỉnh điên phong, trở thành một đại thánh khí, lưu danh thiên cổ!
May mà Tô Hàn không thử thông linh, bằng không hắn nhất định sẽ quăng luôn hai gia hỏa suy nghĩ xa vời này đi cho khuất mắt.
Có hai đứa nó, rốt cuộc Tô Hàn cũng được thanh tịnh, hắn đi ước chừng tầm nửa khắc, còn chưa thấy Thẩm Tiêu Vân, thì đã đụng phải hai thanh niên khác.
Bọn họ đều mặc y phục màu tím, chính là hai trong số ba đệ tử của Cực Phong.
Tô Hàn không đến gần, do có hắc bạch song sửu, lấy hắn làm trung tâm chu vi hai trượng một nửa pháp khí cũng không có bóng dáng, vậy nên nếu hắn tới gần, thì pháp khí vờn quanh hai thiếu niên kia chắc chắn sẽ biến mất, đến lúc đó lại khó giải thích nguyên nhân.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Tô Hàn vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng tranh luận giữa hai người họ.
Tính tình thiếu niên trắng nõn kia có vẻ không tốt lắm:
"Thiên Hồn Tỏa này là ta phát hiện ra trước, nên phải là pháp khí của ta!"
Thiếu niên cao hơn cười híp mắt, ngữ điệu mềm mỏng, nhưng từ lời nói có thể nghe ra cũng chả phải người hiền lành gì:
"Hứa sư đệ, đệ nói vậy là không đúng rồi, quy tắc của Tàng Bảo Các này là pháp khí chọn người chứ không phải là người chọn pháp khí, đệ phát hiện ra nó trước thì đã sao? Có vẻ như nó cũng không muốn quy thuận đệ."
Hứa Viêm Sâm phản bác:
"Ai là sư đệ ngươi? Giang Ninh Tiển ngươi đừng tự cho là đúng."
"Bàn về tuổi tác, ta hơn đệ một tuổi, bàn tu vi ta cao hơn đệ một khúc, luận tư chất…" Giang Ninh Tiển khẽ cười, chìa tay ngoắc ngoắc Thiên Hồn Tỏa, từ tốn nói,
"Rất hiển nhiên, gia hỏa này lựa chọn chính là ta."
Ngươi! Hứa Viêm Sâm rõ ràng không nén nổi cơn giận, lông mày hắn dựng lên, cả giận nói:
"Nếu như vậy, không ngại tỷ thí một trận, người nào thắng, Thiên Hồn Tỏa này sẽ thuộc về kẻ đó!"
Giang Ninh Tiển chỉ chờ những lời này của hắn: Vô cùng sẵn lòng.
Tô Hàn lặng lẽ đứng bên ngó một lúc, cực kỳ bùi ngùi.
Người trẻ tuổi huyết khí cương cường, động một chút là so so đấu đấu, thật khiến người ta ước ao. Nhưng hai thằng nhóc này không phải là đệ tử ưu tú của Cực Phong à? Nếu có tranh đoạt thì cũng nên tranh mấy cái pháp khí thượng phẩm chứ?
Thứ bọn họ nhìn đăm đăm… ưm… giả dụ hắc bạch song sửu là thượng phẩm, thì cái Thiên Hồn Tỏa kia cùng lắm là hạ phẩm thôi ha?
Đệ tử Cực Phong tranh nhau một pháp khí hạ phẩm là có ý đồ gì?
Tô Hàn lại bùi ngùi: Có lẽ là do mình già quá rồi, không hiểu nổi mấy trò của giới trẻ.
Hắn xoay người định rời đi, lại chợt nghe thấy tiếng nói:
"Nếu sư đệ đã trông thấy, không ngại làm chứng cho chúng ta chứ?"
Người nói chuyện là Giang Ninh Tiển.
Tô Hàn ngừng bước, thật có chút ngoài dự liệu, hắn giấu khí tức, mặc dù cũng hơi lơ mơ thiếu kinh nghiệm, nhưng muốn giấu diếm hai nhóc con trước mặt chắc cũng là chuyện dễ dàng.
Nào ngờ thiếu niên cười híp mắt cư nhiên lại phát hiện ra hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!