Nắng sớm ấm áp chiếu lên trên người, làm người ta thoải mái không thôi.
Cảnh Hạo thản nhiên ngồi trong nhà người khác hưởng thụ bữa sáng, tiếp đó mạnh mẽ kéo Thiệu Trạch ra vườn hoa tản bộ, định lát nữa tới công ty.
Hắn vừa lòng nắm tay của người nào đó, thỉnh thoảng xoa hai cái, tâm tình vui vẻ
"Hôm nay em có dự định gì không?"
Ở nhà.
Cảnh Hạo nhìn y một cái, có chút kinh ngạc
"Không làm việc? Không phải em phải quản lý chi nhánh sao?"
Thiệu Trạch gật đầu, chi nhánh của DR ở Nhất Duyên đã chọn được địa điểm, đang bắt đầu sửa sang, y là người rất mảnh mai, Bạch Triệt thì
"hành động không tiện", vì thế mọi công việc đều rơi xuống đầu Thịnh Tước và trợ lý của Bạch Triệt.
Đối với chuyện này Thịnh Tước hoàn toàn không có câu oán thán nào, mỗi ngày đi sớm về muộn, vô cùng cần cù, Thiệu Trạch biết chuyện này có lẽ là do Thịnh Tước muốn rời xa thị phi, nên liền tùy hắn.
Y ung dung nói
"Làm quản lý có nghĩa là tôi chỉ phụ trách ra lệnh, còn mặt khác đương nhiên có người khác xử lý."
Cảnh Hạo im lặng, thầm nghĩ, đúng là rất phù hợp với tính cách của tên khốn này, hắn sờ đầu Thiệu Trạch
"Nếu không có việc gì thì trưa tới tìm tôi ăn cơm."
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, mặt đầy nghiêm túc
"Một chi nhánh lớn như vậy, tôi thật sự bề bộn rất nhiều việc. Thật đó."
Bước chân của Cảnh Hạo khựng lại, buông mắt quan sát y
"Bảo bối, em ghét tôi cũng quá rõ ràng rồi đấy."
Thiệu Trạch trầm mặc một lát
"Được rồi, tôi thừa nhận lúc trước đùa bỡn anh là tôi không đúng, nhưng tôi có nỗi khổ của mình."
Ừ. Cảnh Hạo tỏ ra thấu hiểu Vì thăng chức.
"… Không, anh không hiểu đâu."
Cảnh Hạo nhìn y vài lần, tạm thời không muốn rối rắm vấn đề này
"Được rồi, em có nỗi khổ, sau đó thì sao?"
"Thật ra tôi cũng không tính đùa bỡn anh, cùng lắm là trộm sợi dây chuyền của anh thôi, còn mặt khác… tôi đã từng nói có thể giữ người lại hay không là vấn đề của anh. Là anh không giữ được, đâu thể trách tôi."
Thiệu Trạch chân thành nói
"Thân là ông chủ, anh không thể nhỏ nhen như vậy được, với lại sau này chúng ta chính là người hợp tác với nhau, phải tạo mối quan hệ tốt chứ."
Cảnh Hạo khẽ nhíu mày Em muốn nói cái gì?
"Ý của tôi là chuyện quá khứ thì cứ cho nó vào quá khứ đi. Nếu anh chịu tha thứ cho tôi, đương nhiên tôi sẽ rất vui. Nếu anh không tha thứ…" Thiệu Trạch thở dài
"Vậy hiện tại rốt cuộc anh muốn làm gì, nói thẳng ra đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!