Chương 19: Tình địch

Thiệu Trạch đã đồng ý với ông chủ Cảnh là gần đây sẽ thành thật một chút. Nay tiền đã gửi đi, y không còn niềm vui đếm tiền nữa, nên liền im lặng rúc người trong sofa xem TV. Phòng ngủ sáng lên ánh đèn ấm áp, y mặc bộ đồ ngủ mềm mại, trên tay cầm ly sữa, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.

Trước sau bộ đồ ngủ này in hình con vịt màu vàng mập mạp, là ông chủ Cảnh đích thân chọn cho y. Lúc ấy y vốn thích một bộ đồ đắt tiền, thế nhưng Cảnh Hạo bỗng nhiên nhìn thoáng qua bộ này liền cầm lại. Y trầm mặc một lát, bảo

"Anh có thể suy nghĩ lại không?"

Cảnh Hạo nói hắn muốn cái này, y lại càng trầm mặc, biết đây là Cảnh Hạo cố ý chỉnh mình, nên đành phải phục tùng.

Tuy nói bộ đồ ngủ này trông hơi ngốc, nhưng với ngoại hình xuất sắc và khí chất không tầm thường của Thiệu Trạch, mặc trên người lại tìm không thấy một điểm buồn cười nào, trái lại bộ đồ này càng làm cho bề ngoài của y thêm lừa tình.

Lúc Cảnh Hạo đẩy cửa tiến vào chính là nhìn thấy hình ảnh này, hắn thản nhiên nhìn vài lần, chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thiệu Trạch.

Thiệu Trạch ngồi xích về phía hắn, cười mở miệng

"Hôm nay anh về sớm đấy."

Cảnh Hạo ừ một tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không nói với y, là bởi vì bị y chỉnh tới không có gì để nói, thế nên hắn mất đi ý muốn làm việc, ngồi trong phòng làm việc một lát liền đi ra.

Trong tập văn bản là tài liệu người nhận tiền, hồ sơ rất sạch sẽ. Nếu ở góc hình thẻ không dán hình của Thiệu Trạch thì càng hoàn mỹ hơn.

Hắn lật qua, phía dưới là báo cáo của cấp dưới, viết những kiểm tra cơ bản xác định hồ sơ này là giả. Cậu Trạch hẳn là thông qua cách nào đó tạo một cái tên giả ở trong viện phúc lợi, làm ra ngô ra khoai, nếu không kiểm tra cẩn thận thì rất khó phát hiện có vấn đề.

Vì thế ông chủ Cảnh tỉnh ngộ, ban ngày Thiệu Trạch bảo vệ sĩ giúp gửi tiền, căn bản là đang công khai gửi cho chính mình. Dù sao đó cũng là tiền mặt, đem theo bên người rất phiền toái, nên tên khốn này liền nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy.

Sau khi bưu kiện được gửi tới, người trong viện phúc lợi sẽ giúp y ký nhận, thích đáng bỏ vào trong văn phòng của Thiệu Trạch, chờ tên khốn này trở về liền có thể gỡ niêm phong. Dựa theo tình huống trước mắt, khả năng cao là tên khốn này không định giao tiền cho viện phúc lợi mà là giữ làm của riêng.

Hắn thề là lúc ấy tuy hắn không tin Thiệu Trạch sẽ làm từ thiện, nhưng hắn thực sự có suy xét tới khả năng tên khốn này có lẽ còn mặt khác. Vậy mà ngay sau đó suy nghĩ này liền bị hiện thực vô tình cười nhạo, chà đạp, phảng phất như có giọng nói vang bên tai hắn, mày đúng là một thằng rất ngốc, rất khờ.

Trán của hắn khẽ nảy lên, không biết là lần thứ mấy nảy sinh xúc động muốn bóp chết Thiệu Trạch, nhưng ngẫm lại tên khốn kia làm như vậy không phải vì người khác, hắn lại cảm thấy khó chịu vào ban ngày dần dần biến mất, không hiểu sao lại thấy rất thoải mái, liền lấy lại bình tĩnh bắt đầu công việc, nhưng một lát sau lại không nhịn được mà trở lại.

Hắn hiểu ra, Thiệu Trạch áp dụng cách này có lẽ kế hoạch của y là chờ gom đủ số tiền liền rời đi. Người này là một câu đố, tự do như một cơn gió. Nếu cứ như vậy mà đi, sau này không biết còn có thể gặp lại không nữa.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, thật ra hắn biết rõ Thiệu Trạch không thể nào dừng lại bên cạnh hắn quá lâu, cũng không thể nào để hắn sử dụng, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay.

Nguyên nhân là vì Thiệu Trạch là nhóm người đặc thù kia hay là khả năng y chính là Thiếu Chu, hay là bản thân hắn không nỡ? Ông chủ Cảnh nghĩ một lát, âm thầm lắc đầu, hắn là người có tự trọng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống thứ ba.

Thiệu Trạch thấy hắn nhìn mình, không khỏi nhướn mày Sao?

Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, khẽ sờ đầu y

"Sau khi gom đủ mười triệu, cậu định đi đâu?"

Thiệu Trạch ngẩn ra, nhìn hắn Anh yêu tôi rồi?

Không.

"Vậy anh có xem xét tới khả năng ở bên tôi không?" Thiệu Trạch vẫn nhìn hắn

"Lý Thiếu Chu chết rồi, đời này anh có cùng người khác kết hôn không?"

Cảnh Hạo nghĩ một lát

"Nếu có thể gặp được người mình thích thì có lẽ sẽ kết hôn."

"Ừ, thật ra cẩn thận nghĩ lại, anh cũng đâu có tiếp xúc nhiều với Lý Thiếu Chu. Ngay cả cậu ta là dạng người gì anh cũng đâu biết rõ. Anh thích chỉ là một lớp sương mù hoặc biểu hiện giả dối bên ngoài thôi. Cho tới nay đều là anh tự nhận mình rất thích cậu ta."

Thiệu Trạch đối diện với hắn

"Tôi thì khác, tôi ở ngay trước mắt anh, anh nhìn thấy tôi, cũng chạm được vào tôi. Hiện tại vì tiền đánh cược, trong tiềm thức của anh liền phủ định khả năng ở bên tôi, nếu gạt trò chơi này qua một bên, thì tôi có chỗ nào không tốt chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!