Yến Tấn Khâu cảm thấy do động tác nhấc khăn voan lên quá nhanh cho nên làm mắt mình có chút hoa.
Trong phòng yên lặng như tờ, thái giám Mộc Thông bên người Yến Tấn Khâu thấy mọi người trong phòng không lên tiếng, sợ tới mức không dám thở mạnh, cũng không dám nhìn đến quận vương phi. Quận vương phi có thể đem người trong phòng dọa cho kinh hãi như vậy, không biết bộ dáng tôn quý thế nào.
Một lúc lâu sau, hỉ nương tìm lại được giọng nói của mình, cười nhận lại hỉ xứng trong tay Yến Tấn Khâu, giọng nói mang theo chút run rẩy:
"Chúc mừng quận vương gia, chúc mừng quận vương gia có được kiều thê. Chúc quận vương gia cùng quận vương phi bách niên giai lão, con cháu đầy nhà."
Bà đã làm hỉ nương cho không ít hôn lễ của nhà gia thế, nhưng chưa bao giờ thấy tân nương tử xinh đẹp như thế này, tân nương đẹp như tiên nữ trong tranh, làm một lão bà như bà cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa.
Mộc Thông nghe ngữ khí của hỉ nương không đúng lắm, nên trộm nhìn về phía quận vương gia nhà mình, nhưng chỉ nhìn thấy quận vương gia nghiêng mặt mỉm cười, không đoán được trong lòng ngài ấy đang vui hay thất vọng.
Vì thế, Mộc Thông đành phải gục đầu xuống, động tác này làm hắn thấy được đôi giày thêu màu đỏ trên chân quận vương phi, trên mặt giày thêu long phượng diễn châu, hạt châu được khảm trên đó là loại thượng hạng, chế tác vô cùng khéo léo tinh xảo, làm cho đôi chân thêm xinh đẹp.
Ngay lúc trong phòng đang yên tĩnh thì tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến. Yến Tấn Khâu nhìn cánh cửa đang khép hờ, yên lặng đi đến phía trước chắn cho Hoa Tịch Uyển.
"Hôm nay là ngày vui của Hiển quận vương, đương nhiên bổn cung phải đến tham gia náo nhiệt rồi" Đoan Hòa công chúa mặc bộ váy áo xa hoa, người còn chưa vào cửa đã nghe tiếng cười truyền đến.
Đến khi nàng ta và mấy nha hoàn của mình vào cửa, liền nhìn lướt qua người trên giường, chỉ thấy làn váy đỏ thẩm của tân nương tử, nàng ta che miệng cười nói,
"Không nỡ để chúng ta nhìn sao?"
Sau đó nắm tay Mẫn Huệ quận chúa kéo vào, Đoan Hòa công chúa cười vỗ vỗ tay Mẫn Huệ quận chúa nói:
"Nhìn bộ dáng của Hiển quận vương kìa, nương tử mới vào cửa đã yêu thương đến vậy rồi."
Mẫn Huệ quận chúa là cô nương chưa chồng, tuy rằng bị Đoan Hòa công chúa kéo đến đây góp vui, nhưng trong trường hợp này vẫn ngượng ngùng không nói gì.
Hoàng tỷ nói đùa Yến Tấn Khâu cười nhạt nhìn Đoan Hòa công chúa nói,
"Nội tử da mặt mỏng, nhìn thấy nhiều người sẽ ngượng ngùng."
Đoan Hòa công chúa cười cười, cũng không đòi xem diện mạo nương tử nữa, mà lại chu đáo lui lại, nhìn về phía Hoa Tịch Uyển nói:
"Nếu đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy hai người nghỉ ngơi." Ngữ khí nàng ta bình thản, giống như chỉ làm theo nghĩa vụ của một vị đường tỷ đến xem chứ không có ý gì khác.
Hiện tại, nàng ta thấy được Yến Tấn Khâu không muốn cho tân nương gặp mặt người khác, vì thế càng tin lời đồn đãi bên ngoài hơn, sau khi nói hai câu thì cùng Mẫn Huệ quận chúa rời khỏi tân phòng. Chờ mọi người đều đi khỏi, nụ cười trên mặt hắn dần phai nhạt.
Công chúa Đoan Hòa hững hờ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Mẫn Huệ quận chúa, lạnh nhạt nói:
"Hiện giờ Hiển quận vương đã có vương phi, kế tiếp ngươi cũng nên kết hôn đi."
Mẫn Huệ quận chúa miễn cưỡng cười nói với Đoan Hòa công chúa: Muội biết.
Đoan Hòa công chúa gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nhớ lại hành động vừa rồi của Hiển quận vương, ánh mắt hiện lên sự hài lòng.
Đoan Hòa công chúa đến rồi lại đi, Hoa Tịch Uyển trong lòng đoán được rằng Đoan Hòa công chúa cũng không muốn Yến Tấn Khâu cưới được một quận vương phi vừa lòng đẹp ý.
Nàng ta là độc nữ của đương kim thánh thượng, thân phận tôn quý, đương nhiên muốn hoàng đế tiếp theo là anh ruột của mình, chứ không phải anh em họ.
Tâm tư của vị Đoan Hòa công chúa này cũng xảo quyệt, cố ý mang một vị quận chúa chưa xuất giá đến đây, tuy rằng chưa nói gì nhưng lại làm người khác thấy được vị quận chúa này cùng Hiển quận vương từng gì đó, hoặc là vị quận chúa này có ý với Yến Tấn Khâu.
Hai vợ chồng còn chưa kịp bồi dưỡng cảm tình đã có người đánh phủ đầu, về sau cảm tình còn có thể tốt được sao? Đừng nói chi tân nương tử này nếu vì tướng mạo xấu xí mà tự ti, lại bị so với vị quận chúa Mẫn Huệ được khen là mỹ mạo hiền đức, chẳng phải càng thêm tự ti hơn sao?
Nhưng lại không thể tìm ra nửa điểm sai sót trong hành động này của Đoan Hòa công chúa, dù sao nháo động phòng vốn là phong tục trong này vui, nàng nếu nghĩ nhiều, cũng là do lòng dạ nàng không đủ khoan dung, làm sao có thể trách người khác được?
Người hoàng gia chính là người hoàng gia, nụ cười chứa độc, thủ đoạn thật sự là giết người không thấy máu. Hoa Tịch Uyển chậm rãi nhướng mày, nhìn Yến Tấn Khâu nhẹ giọng cười nói:
"Để cho vương gia chê cười rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!