Lúc hét lên, mọi người tận mắt chứng kiến Quý Hạo vượt qua giới hạn vẫn luôn đuổi kịp sát sao Thôi Dung.
Chiều dài của một ngón tay?
Không đúng, là chiều dài một bàn tay!
Má nó ơi!
Hình như dài bằng nửa cánh tay đó!!!
Ở 20 mét cuối cùng, mọi người đã chứng kiến một điều kỳ diệu.
Ân Học Lâm đuổi theo Quý Hạo la hét suốt cả một đường, thầy Dư nhất thời mê mẩn không dám nhìn chỗ khác, đồng đội ở ký túc xá khác vội chạy lên bờ nhìn kỹ hơn, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Căng thẳng hô to: "Thôi Dung, nhanh lên! Mày thua tới nơi rồi! Lẹ coi!"
Lớn hơn Quý Hạo hai tuổi, còn không thắng nổi người ta, mất mặt cỡ nào?
Đây đúng là sốt ruột thay cậu ta, ước gì có thể lao xuống nước kéo cậu ta bơi!
"Thôi Dung, mày nghĩ gì thế? Xông lên đi!"
Ân Học Lâm hưng phấn thét chói tai: "Nhóc Hạo! Cố lên! Ráng lên! Thắng! Thắng!"
"Tiếp tục! Xông lên!"
"Mau mau mau mau!"
Bầu không khí trong bể bơi sôi động chưa từng thấy, các thí sinh dưới tên của thầy Dư đứng ở bên cạnh đường bơi, hét đến khàn cả giọng, thậm chí tổng huấn luyện viên còn ngậm miệng lại, cùng phóng viên theo dõi trận đấu.
Tốc độ bơi của Quý Hạo tương đương với Thôi Dung à?
Hắn có thành tích bơi hỗn hợp tốt như vậy à?
Nhìn tình hình này, có phải muốn thắng không?
Không khí càng lúc càng sôi động.
Ngay cả Nguyễn Minh Trì, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thôi Dung tăng tốc.
Nhưng Quý Hạo cũng tăng tốc.
Lúc mười mét, Quý Hạo dẫn trước Thôi Dung một cánh tay.
Năm mét vẫn là một cánh tay.
Lợi thế quá rõ ràng rồi!
Sau đó, mọi người trông thấy Quý Hạo vậy mà thật sự bơi trong phạm vi ba mét dài bằng một cánh tay, sau đó khỏi cần nghi ngờ gì nữa chạm vào vách tường trước!
Vào bờ!
Thật sự thắng!
Quý Hạo vừa mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước thì Ân Học Lâm hét lên: "Quý Hạo!"
Quý Hạo quay đầu nhìn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!