Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, tiếp viên hàng không chuyên phục vụ khách VIP này không bao giờ xuất hiện nữa, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì thì dừng lại trên máy bay, dùng điện thoại di động cùng cậu chọn xe.
"RB" là thương hiệu xe hơi rất nổi tiếng trên thế giới, từ thế kỷ trước đã sản xuất ô tô, từng trở thành loại xe được giới siêu giàu và nguyên thủ quốc gia săn đón, tuy đến thời này, các thương hiệu ô tô trăm hoa đua nở, mỗi quốc gia về cơ bản đều có thương hiệu quốc gia riêng nhưng vẫn không thể thay đổi "RB" là từ đại diện cho xe sang trọng.
Nhà họ Quý có cổ phần trong "RB", tuy chỉ là cổ đông nhỏ chiếm 4,14% nhưng cổ phần của một công ty quốc tế lớn như vậy không thể coi thường, hàng năm chỉ riêng tiền cổ tức cũng đủ nuôi sống một công ty bất động sản ở eo biển nước Hoa.
Nguyễn Minh Trì ngoan ngoãn tìm chiếc xe muốn mua trong "RB", nhìn những chiếc xe hở một chút là bảy con số này khiến trong lòng cậu không bình tĩnh nổi.
Nếu cậu có thể chuyển cổ phần này sang tên của mình thì tốt biết mấy, chỉ cần làm một lần là nửa đời sau của cậu cũng không cần lo lắng nữa, cho dù phản bội Quý Hạo, vẫn có khả năng tài chính để xoay xở.
Đáng tiếc lại không thể.
Quý Hạo nói, hiện tại cậu chỉ xử lý sản nghiệp không kiếm được tiền nên thương hiệu này không nằm trong phần cậu có thể chuyển nhượng.
Nhưng Nguyễn Minh Trì cũng không nản lòng, sản nghiệp không có lợi nhuận chỉ là nói một cách tương đối, nhà họ Quý rất giàu có, thu nhập hàng năm một triệu thuộc về bộ phận phi lợi nhuận của gia tộc này, mà loại sản nghiệp này nhà họ Quý có rất nhiều, cậu tin Quý Hạo cũng sẽ không đặc biệt chú ý đến hướng đi đầu tư cổ phần.
Sản nghiệp hàng triệu đô để làm từ thiện, không bằng làm từ thiện cho tôi.
Nguyễn Minh Trì lạnh lùng nghĩ, đang định đặt mua một chiếc "RB" sang trọng, Quý Hạo ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi nhớ "RB" đã ra mắt một chiếc xe thể thao ba năm trước, thành lập một công ty mới với tư cách là một thương hiệu độc lập, lúc đó cha tôi được các nhà đầu tư khuyến khích và mua 30% cổ phần của công ty mới, phải không?"
Quý Hạo hỏi người quản lý phụ trách phụ trách đi cùng hắn thị sát sản nghiệp ở đất nước này, hắn khẽ cau mày, tuy ngồi ở trên xe lăn nhưng hắn vẫn có uy quyền của cấp trên khi hỏi vấn đề này: "Sao bây giờ tôi không nghe thấy gì nữa?"
Người quản lý cúi đầu, chột dạ nói: "Ý của ngài là WB đúng không? Do vấn đề về giá cả, doanh số bán hàng toàn cầu của chiếc xe thể thao này không được tốt lắm nhưng lại có lãi một chút, thu nhập trung bình hàng năm là 4 triệu, thấp hơn so với tiêu chuẩn báo cáo đặc biệt của ông Quý quá cố, cho nên tôi vẫn chưa nhắc với ngài, nhưng vẫn ghi trong báo cáo hàng năm.
"
"Chỉ có bốn triệu?" Quý Hạo cao giọng, cau mày không vui: "Được rồi, tôi biết rồi.
"
Mười phút sau khi đặt hàng, chiếc xe sang trọng màu xám bạc "RB" chạy đến cửa chính sân bay, kiểu dáng cao lớn phù hợp với nhu cầu của một người khuyết tật, hai tay Nguyễn Minh Trì ôm Quý Hạo lên xe, khóe mắt thấy ánh mắt tò mò của hành khách ra vào sân bay thì cảm thấy vừa lòng thỏa dạ.
Quý Hạo chỉ biết trốn chui trốn lủi trong căn biệt thự nóng nảy sỉ nhục cậu, chẳng phải vì hắn không dám xuất hiện trước mặt mọi người bị người ta chỉ trỏ nên mới trút giận lên đầu cậu.
Mỗi khi những ánh mắt kỳ lạ đổ dồn vào Quý Hạo, cậu cứ cảm thấy một cảm giác hả hê đến méo mó, chỉ hy vọng giây phút này có thể kéo dài vô tận.
Song quá trình này vẫn còn quá ngắn, cậu ôm Quý Hạo lên ghế phụ, lại dùng dây an toàn cố định, sau đó đặt xe lăn vào khoang sau, Nguyễn Minh Trì lại kéo ghế lái ra, cười bí hiểm, đạp chân ga lái xe ra ngoài.
Phương hướng lái xe của Nguyễn Minh Trì ở đất nước này tương đối thuận tay nên lúc lái xe còn đang suy nghĩ mình nên chuyển tài sản của Quý Hạo như thế nào.
Lúc này người đàn ông ngồi ở ghế phụ đặt tay lên đùi cậu, Nguyễn Minh Trì đang có ý đồ xấu giật nảy mình, chiếc xe lạng lách trên đường, cậu vội khống chế đúng hướng, kinh hồn nhìn về phía đối phương.
Quý Hạo nói: "Em đang suy nghĩ gì mà chuyên tâm thế?"
Tim Nguyễn Minh Trì đập thình thịch, nhưng giọng điệu ráng bình tĩnh: "Em chỉ đang tập trung lái xe thôi.
"
Quý Hạo cười không nói gì, bàn tay đặt ở trên đùi cậu ấn nhẹ một cái đầy ẩn ý, sau đó nói: "Em thấy không? Lợi nhuận hàng năm của WB chỉ có 4 triệu, giữ lại số tiền ít ỏi này là gánh nặng, em giúp tôi xử lý đi.
"
"Cậu định bán thật ạ?"
"Tất nhiên.
"
"Bán xong để làm từ thiện?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!