Chương 41: Vậy Thời Gian Giữa Trưa Là Của Anh

Nửa năm sau, bộ phim mới của Nguyễn Minh Trì vừa được công chiếu, quả nhiên bùng nổ, fan trên Wechat của Nguyễn Minh Trì mỗi ngày đều tăng lên với số lượng hàng triệu, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chỉ trong thời gian ngắn đã xông lên lưu lượng hàng đầu.

Quý Hạo nhìn Nguyễn Minh Trì bởi vì nổi tiếng mà trở thành "người bay trên không", đau lòng không thôi.

Có lẽ công ty quản lý cũng biết không giữ được Nguyễn Minh Trì nên đã lợi dụng thời hạn hợp đồng để kiếm bộn tiền.

Dẫn đến Nguyễn Minh Trì buổi sáng còn ở thành phố A, buổi chiều đã đến đất nước Smecta, hôm qua còn ở Smecta, hôm nay lại đến London, liên tục đi một vòng, còn phải về nước tham gia bữa tiệc tối hôm đó, ngủ chưa tới bốn tiếng đã lại phải gấp rút ghi hình cho chương trình tạp kỹ ngày hôm sau.

Vườn không nhà trống làm thiên ma nổi giận.

Sáng sớm ngồi máy bay đi thành phố Hải Thành, tìm được Nguyễn Minh Trì đang quay chương trình truyền hình thực tế trong thành phố.

Thực ra bất cứ ngôi sao nào trước khi nổi tiếng đều khao khát cuộc sống không ngừng nghỉ này, Nguyễn Minh Trì rất mệt mỏi, nhưng cũng không kháng cự bản thân bận rộn như vậy, suy cho cùng, không bận rộn có nghĩa là cậu không nổi tiếng.

Nghệ sĩ muốn được nổi tiếng.

Cho nên khi Quý Hạo thấy Nguyễn Minh Trì, người này cho dù mấy ngày liền bay tới bay lui, vẫn tràn đầy năng lượng trước ống kính, cố gắng hết sức để thể hiện bản thân.

Đúng là đẹp thật.

Nguyễn Minh Trì lúc này khiến Quý Hạo nhớ đến chàng trai đã giành quán quân ở kiếp trước, cũng tỏa sáng như vậy, nụ cười rạng rỡ như biến thành mặt trời, chiếu sáng cả thế giới.

Thực sự muốn hôn cậu thật mạnh, khi dễ cậu phải khóc lên.

Quý Hạo xoa đầu Đậu Đậu, rời khỏi đám đông, ngồi xuống một chiếc ghế trong công viên, nâng chó con lên trước mặt hỏi: "Chó ngốc, ba nhóc có phải rất đẹp không?"

Đậu Đậu cụp đuôi cụp tai, sợ hãi nhìn hắn.

Quý Hạo lại xoa nó một lát, sau đó đặt chó con xuống đất, đan chéo chân, chậm rãi chờ đợi.

Mọi người đều biết, quay chương trình tạp kỹ là mệt nhất, huống chi là loại chương trình thực tế cạnh tranh này, một nhóm ngôi sao làm đủ trò khôi hài trước ống kính, trả lời câu hỏi rồi chịu phạt, sở thích bi3n thái của khán giả bắt các ngôi sao phải càng thảm càng tốt.

Nguyễn Minh Trì ngồi trên ghế bập bênh, bị ném vào bể bơi ba lần, sặc mấy ngụm nước, cuối cùng cũng hoàn thành giai đoạn ghi hình này.

Cậu được trợ lý quấn khăn trắng, không chút sức lực trở về khách sạn

Buổi ghi hình tiếp theo sẽ là giờ nghỉ trưa, vì vậy cậu có thể ngủ ngon một giấc.

Ai biết tắm rửa xong vừa đi ra, cậu đã thấy Quý Hạo ngồi ở trên giường lớn.

Nguyễn Minh Trì kinh ngạc nhìn xung quanh, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Quý Hạo đáng thương nói: "Em nói xem, đã bao lâu rồi em không về nhà?"

Nguyễn Minh Trì nhìn Đậu Đậu vẫy đuôi quanh chân mình, cậu cười khổ, đi đến bên cạnh Quý Hạo, hôn lên trán hắn: "Xin lỗi, gần đây em bận quá."

Quý Hạo ôm lấy cậu, rõ ràng ngửa đầu nhìn cậu, lại bá đạo nói: "Vậy thời gian giữa trưa là của anh."

"Hả?"

Nguyễn Minh Trì còn chưa kịp kêu xong, trời đất quay cuồng, đã bị bế lên…

Đậu Đậu thật sự không thích nhân loại, dù sao nhân loại trong trí nhớ sẽ luôn bắt nạt nó, còn có chủ nhân mới của nó cũng luôn nhìn nó với ánh mắt u ám, khiến nó luôn không thể kiểm soát được việc tiểu tiện.

Nhưng nó cũng rất thích chủ nhân đã cứu nó.

Cứu nó, chăm sóc nó, vẫn kiên nhẫn làm bạn với nó, chữa lành vết thương trong tâm hồn nó, cho nên chủ nhân là chủ nhân yêu quý nhất của nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!