Nhắm mắt rồi lại mở ra, Nguyễn Minh Trì hoàn toàn không nhớ mình được đưa vào bệnh viện như thế nào, vào giây phút cuối cùng của ký ức, cậu và sếp Quý đang trên đường rời khỏi bệnh viện, đột nhiên sếp Quý xoay người nhìn về phía sau, cậu cũng theo bản năng nhìn lại nên thấy một bóng người đang lao về phía mình.
Có người muốn tập kích mình!
Ký ức sau đó hoàn toàn biến mất, nhưng sự thù địch của bóng người đó lại rất rõ ràng.
"Tỉnh?"
Nguyễn Minh Trì chống người ngồi dậy, bèn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa cuối giường ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính.
Cậu thoáng hoảng hốt, người đàn ông trước mặt chồng lên với sự tồn tại đang ngủ say trong dung nham, cho đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ cảm giác tim mình đập nhanh trong giấc mơ đó, thật mạnh mẽ, dữ dội rồi lại hoang dã gợi cảm như vị thần say ngủ viễn cổ, hơi thở xa xưa dày đặc nặng nề.
Nhưng chớp mắt một cái, hình ảnh trong đầu đã tan tành, chỉ còn lại người đàn ông trước mặt, nụ cười ấm áp có thể khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác, chỉ có khí chất khó nắm bắt ẩn sâu bên trong dường như đã biến mất.
Lòng bàn tay khô nóng áp lên trán, người đàn ông cười nói: "Không sao thì có thể lập tức xuất viện rồi."
Nguyễn Minh Trì nhíu mày nhìn hắn, nhất thời không sắp xếp được suy nghĩ, chỉ có thể im lặng.
Quý Hạo không biết cậu đang suy nghĩ gì, còn tưởng cậu đang thắc mắc chuyện gì xảy ra với mình bèn kiên nhẫn giải thích.
Nói một cách đơn giản, đó là những rắc rối sau khi Nguyễn Minh Trì đụng ngã người tối qua.
Con trai của người đàn ông bị thương mới mười bốn tuổi, tuổi này vô cùng trẻ trâu, tan giờ tự học buổi tối vội chạy tới bệnh viện, không gặp được mẹ mà gặp mấy bạn nhậu của cha trước, bị một đám say rượu lừa gạt nóng máu lên tưởng Nguyễn Minh Trì hại người nhưng không muốn chịu trách nhiệm, tìm một hòn đá bèn nhảy lên đả thương người ta, muốn "báo thù rửa hận" cho cha mình.
Giờ thì tốt rồi, chẳng những Quý Hạo báo cảnh sát, còn tìm đến luật sư.
Cố ý đả thương người và vô ý đả thương người là hai việc khác nhau, hơn nữa hành động của đứa nhỏ đó gần giống như mưu sát.
Bốn bạn nhậu lập tức tỉnh táo sau trận hỗn loạn đó, con nít ranh bị mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, cuối cùng Nguyễn Minh Trì ngủ một giấc trong bệnh viện, còn kiếm lời hai ngàn.
Nguyễn Minh Trì cầm tiền mặt Quý Hạo đưa tới, vẻ mặt nghệch ra, cuối cùng ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh, tiền viện phí tối nay tôi tự trả."
Quý Hạo gật đầu, nói: "Gần đây tôi khá bận rộn, cậu tỉnh là tốt rồi, tôi phải về công ty trước, cậu tự xử lý được chứ?"
Nguyễn Minh Trì nghe vậy càng thêm áy náy, vội vàng gật đầu: "Anh đi làm trước đi, khi nào tôi xong việc sẽ đến cửa cảm ơn anh."
"Không cẩn cảm ơn, cậu đóng phim của tôi tốt là được."
Nguyễn Minh Trì nhớ tới nhân vật chính mình thử vai, muốn nói lại thôi.
Quý Hạo nói thẳng: "Chọn diễn viên là chuyện của đạo diễn, nhưng tôi thấy đạo diễn đánh giá cậu khá cao, tôi thấy cậu cũng rất phù hợp với nhân vật trong phim này, cho nên để tôi nói rõ, vai chính đã quyết định, đó là cậu."
Trong thoáng chốc Nguyễn Minh Trì cũng không để ý đến giấc mơ lộn xộn đó, sự chú ý bị chuyển hướng hoàn toàn, trái tim đập loạn, yên lặng nhìn Quý Hạo.
Cậu nghe ra Quý Hạo nói gần nói xa đặc biệt quan tâm đối với cậu, nhưng cũng không biết vì sao lại không có cảm giác chối từ, thậm chí còn có hơi biết ơn, bối rối lên tiếng: "Cảm ơn sếp Quý đã quan tâm, tôi sẽ cố gắng quay bộ phim này cho tốt."
Nói xong, mặt Nguyễn Minh Trì đỏ như sắp chảy máu.
Không muốn từ chối chút nào, thậm chí chấp nhận cũng có hơi bình thản.
Sao mình lại không biết xấu hổ như vậy? Lỡ như hắn bắt cậu trả ơn, không phải cậu… nghĩ tới đây, Nguyễn Minh Trì chợt nhớ ra Quý Hạo hình như thích người khác rồi.
Vì thế màu đỏ trên khuôn mặt cậu biến mất hơn phân nửa, không biết tại sao, trái tim lại có hơi nhói đau.
Quý Hạo ấn chuông gọi bác sĩ, nói cho bọn họ biết bệnh nhân đã tỉnh, sau đó cầm laptop trên tay rời đi, không thèm quay đầu lại.
Nguyễn Minh Trì làm thủ tục xuất viện, từ đầu đến cuối vẫn ngẩn ngơ, không biết bản thân thực sự muốn gì, chỉ cảm thấy sau khi nhận được vai chính, hình như mình cũng không vui đến thế, trong lòng trống rỗng khó diễn tả thành lời.
Xuất viện về đến nhà đã tới gần giữa trưa, còn tưởng tối qua mình không trở về, chắc Đậu Đậu không có nước cũng không có đồ ăn, hơn nữa có thể còn đang quậy phá trong nhà, nhưng vừa mở cửa ra, gió lạnh thổi tới, không khí trong lành sạch sẽ, ngửi được mùi thơm nồng của gạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!