Khoảnh khắc những lời đè nén trong lòng thốt ra thành lời, dường như pháo đài mà Nguyễn Minh Trì xây cho mình, cũng sụp đổ một cách dữ dội, vô cùng thảm khốc.
Nguyễn Minh Trì cúi đầu, bướng bỉnh lại đau khổ nói: "Được rồi, anh biết rồi đấy, em thích anh."
Hốc mắt cậu nóng bừng, không muốn nói, cớ gì phải ép nhau: "Anh cho em chút không gian được không? Nếu đã tránh mặt, anh đừng cố hỏi tận gốc rễ được không?"
Lòng cậu như tro nguội: "Tởm lắm phải không, tránh xa em đi."
Nói xong câu cuối cùng, quả nhiên bàn tay đang nắm cổ tay mình buông lỏng.
Nguyễn Minh Trì cười mỉa mai, quay người trèo lên giường, không dám nhìn mặt Quý Hạo, không còn mặt mũi nào ở trong phòng này nữa, ngày mai cậu dọn đi, trước khi bị người ta khinh miệt cười nhạo thì tự giác cách xa một chút.
Nhấc chân bước lên bậc thang, tầm mắt sau lưng sắc bén, Nguyễn Minh Trì khom lưng leo lên giường.
Quý Hạo nhìn cậu, trong mắt tràn đầy cảm xúc, cuối cùng đôi mắt lạnh lùng vô tình bởi vì sương đen bất ngờ xuất hiện mà nhiều thêm chút cảm xúc.
Nếu h@m muốn tôi, vậy trái lại càng dễ xử lý.
Đa số nhân vật chính trong tất cả tiểu thuyết huyền huyễn đều cam tâm tình nguyện mở linh tính cho vũ khí bằng máu của mình, "Thiên Sát Tôn Giả" cũng không ngoại lệ, Quý Hạo chỉ cảm thấy dáng vẻ bé Tiên phải lòng hắn còn có hơi đáng yêu, vậy cứ trông nom cậu đến trăm tuổi vô lo thôi, còn làm thế nào nữa.
Chẳng phải hắn nên đối xử tốt với bé Tiên, muốn gì được nấy, không phải à?
Thế là Quý Hạo đưa tay ôm Nguyễn Minh Trì đang thất vọng ra khỏi giường.
"?" Nguyễn Minh Trì kinh ngạc quay đầu.
Phía sau, Quý Hạo vì ôm cậu mà ngửa đầu khóe miệng lộ ra một nụ cười, phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, nụ cười rạng rỡ như chất chứa tình cảm nồng nàn.
Ngay khi Nguyễn Minh Trì hoài nghi mình nhìn lầm, cằm cậu đã bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, ép cậu phải cúi đầu khom lưng, sau đó nghênh đón đôi môi đó dán tới.
Khi đôi môi mềm mại áp vào nhau, đôi mắt của Nguyễn Minh Trì mở to, vẻ mặt đầy hoang mang.
Cậu nhìn, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của người con trai, khuôn mặt của chính cậu hoàn toàn phản chiếu trong ánh nhìn sâu thẳm đó, rõ như hình ảnh phản chiếu trong gương.
Môi vừa chạm đã tách ra.
Sau đó chàng trai nói: "Vừa khéo, anh cũng thích em."
Nguyễn Minh Trì: "…"
Chớp mắt.
Mím môi.
Kinh ngạc nhìn hắn.
Sau đó Quý Hạo nắm cằm cậu, lại hôn cậu một cái.
Lúc tách ra, hắn mím môi rồi cười nói: "Thật đấy, em nói sớm chút thì chúng ta đã không có hiểu lầm như vậy."
"Không phải…" Nguyễn Minh Trì cảm thấy mọi thứ trước mắt quá không chân thực: "Tại sao anh…"
"Thích em đấy." Quý Hạo dịu giọng nói: "Nếu không thích em, sao anh có thể đối xử tốt với em như vậy, em nhìn cách anh đối xử với Ân Học Lâm như thế nào, mà còn không phân biệt được sao? Rất thích vô cùng thích, muốn thấy em hạnh phúc, muốn thấy em cười, hy vọng tương lai của em cũng sẽ hạnh phúc, anh vắt hết óc suy nghĩ, chỉ muốn đối xử tốt với em.
Như vậy…" Quý Hạo hôn nhẹ cằm cậu: "Bạn nhỏ còn chưa nhìn ra à?"
Nguyễn Minh Trì không tin.
Quý Hạo ôm cậu, hôn cậu hết lần này đến lần khác, Nguyễn Minh Trì cảm thấy hắn như đang dỗ con nít, nhưng niềm vui trong Quý Hạo lại không hề giả tạo, cậu có thể cảm nhận được Quý Hạo thật tâm thật lòng vui vẻ, thậm chí là vui mừng quá đỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!